Tác giả: Lm Trần Đình Long
Hạnh Phúc Nho Nhỏ
Hỏi thăm, người ta chỉ vào một con hẻm nhỏ, một căn nhà nhỏ trong đó trú ngụ hai hộ gia đình, một buồng nhỏ cho gia đình em. Người phụ nữ bé nhỏ lần đầu với hạnh phúc làm mẹ.
Bé ấu nhi cũng nhỏ xinh. Bé được 2,8kg lúc mẹ sinh ra, quở vía trộm, bé mà lanh, giống bố y đúc.
Người phụ nữ trẻ có vẻ gầy đi sau một cuộc vượt cạn. Anh chồng cũng ốm tong teo lăng xăng quanh cái ổ của mình. Người vợ chìa con cho chồng. Cô mỉm cười bảo : mới bé thế mà sán bố. Bố bế là im ru ! Anh chồng lóng ngóng cho con bú bình, nét mặt ngời lên vẻ mỹ mãn.
Con Đường Nho Nhỏ
Mười năm trước…
Cô gái nhỏ xíu của một xứ đạo vùng Long Khánh rời quê. Nhà đông anh em, bố mẹ cũng không khỏe khoắn gì, việc vào đời của anh em cô là những thanh niên lao động nghèo, vốn học vấn không nhiều, song cũng đủ để có thể tiếp thu một cái nghề không quá khó.
Cô gái bé nhỏ, tóc dài chấm lưng nhắm đích tới là Sài Gòn. Sài Gòn ngọn đỏ ngọn xanh. Cô gái chọn cho mình một nghề rất mới rất lạ : chăm sóc sức khỏe dành cho giới nữ.
Không có tiền để vào những trung tâm dạy nghề bài bản, cô đi con đường nhỏ hợp với mình là đi làm thuê cho các tiệm để học nghề. Sức lực và lao động chính là cách trả tiền học phí rất có lý của những người nghèo không có nhiều vốn liếng.
Công việc là vậy, còn chuyện ở ăn, ý thức mình là một Kitô hữu, cô luôn chọn chỗ làm gần nhà thờ, và luôn trọ ở những gia đình Công Giáo, vừa để giữ mình, vừa để giữ gìn nếp sống đạo hạnh mà cô được rèn dạy từ gia đình, nghèo cho sạch, rách cho thơm. Giữa Sài Thành đô hội, cô luôn giữ nền nếp của một người có đạo từ việc đi lễ cho tới việc đọc kinh tối gia đình, góc nhỏ phòng trọ của cô luôn có một nơi trang trọng dành cho Thiên Chúa.
Từ cô bé lọ lem chân ướt chân ráo từ quê lên tỉnh học nghề, dần dần cô thành thợ, được trả lương. Cố dấn một bước nho nhỏ tiến lên, cô tới tận nhà làm dạo cho những khách hàng tin quý cô và cô cũng tin quý họ.
Ngày qua tháng lại, cô gắn bó với một xứ đạo vùng ven, nghĩa tình ngày mỗi nặng thêm vì những điều tưởng như là rất nhỏ.
Ơn Chúa và nỗ lực bản thân, sau vài năm cần cù lao động, cô đã có thể tự bước đi một mình. Cô mở một cửa hàng nhỏ ngay tại cái phòng trọ nhỏ xíu mãi trong một cái ngách sâu. Bình thường thì sẽ chẳng có ma nào chui vào cái ngách lọt đúng một cái xe, nhưng khách vẫn cứ đến mỗi ngày, và ngày mỗi đông, chủ yếu là chị em tiẻu thương ở cái chợ nhỏ cạnh ngay nhà thờ mà cô gái thường đi lễ. Họ đến vì quý vì thương. Thương cái con nhỏ có lòng, biết cách ở ăn chi lạ.
Là bởi vì chẳng chỉ kiếm sống và sống riêng cho mình, cô gái nhỏ đó có một tấm lòng quả là không nhỏ.
Cô gia nhập vào nhóm công tác bác ái. Những ngày thời tiết gió mưa, cô gái nhỏ ấy giành lấy việc đi úy lạo những bệnh nhân ở xa thế cho các bác các chị lớn tuổi.
Cô biết cách sống Đức Tin bằng những viêc làm của Đức Ái. Cô hiểu rằng đi Đạo không chỉ là chăm chỉ đi lễ đi thờ đọc kinh cắm cúi mà còn là sống Đạo nữa. Cô thấy một bạn gái chạc tuổi mình khòng khèo co rút trên xe lăn. Hỏi ra biết bạn bị bệnh rất nặng, nhà mãi ngoài quê tỉnh Thái Bình xa xôi. Bệnh nặng lắm rồi, hết cách chữa, bạn tìm vào miền nam theo một người quen, hú họa may ra tìm được thầy thuốc mở lòng cứu chữa. Bạn đang gặp khó vì chưa ổn định chỗ ở chỗ ăn. Thương thì lạ bỗng hóa quen, cô đã làm một việc khó ai dám làm là đưa người bạn bệnh tật ấy về phòng trọ của mình cưu mang chăm sóc. Sự việc ấy cũng chẳng dễ mấy ai tin được, hiểu được một tấm lòng. Thậm chí có những cợt nhả nửa thật nửa đùa, bảo hai đứa y như hai con … đồng tính !
Gia cảnh cô gái ấy cũng nhiều phen điêu đứng. Nơi quê nhà mẹ ốm đau luôn. Đã thế đứa em nghe ma quỷ xúi biểu làm sao, gây chuyện tày trời, nguy cơ đứng trước vòng kiện tụng, lao lý.
Cô gái nhỏ vét hết những đồng tiền chắt chiu dành dụm bao năm trời tính lo tương lai cho mình, mang về quê phụ phố mẹ cứu em. Nửa lời than cũng không, cô lại cắm cúi lao đầu cày tiếp …
Rồi mẹ mất, chuyện ma chay. Bố ngày một già yếu đi. Chuyện học hành nghề nghiệp cho em trai, gả chồng cho em gái… Người con gái bé nhỏ làm mướn đất Sài Gòn bỗng có trách nhiệm y như một người trai trưởng trong gia đình, gánh nặng oằn trên đôi vai gầy càng nặng thêm.
Ngày qua tháng lại. Sống cho bạn, cho em, lo toan chu toàn cho gia đình, mới đó mà cô gái tuổi chạm 20 khi tới đất Sài Gòn lập nghiệp bây giờ đã ngấp nghé tuổi ba mươi. Giật mình “nhìn lại đời mình đã phong rêu”, cô gái ấy chưa một lần toan tính cho riêng mình. Cô ấy vẫn cứ “tình riêng bỏ chợ, tình người đa đoan”! Vất vả lo toan thế, vậy mà cô còn kiêm thêm công việc của một giáo lý viên. Nhiều bậc phụ huynh mỗi khi gặp cô đã có lời giục giã : “Lấy chồng đi chứ! Ế đến nơi rồi ! Ở quê bằng tuổi này là người ta đã con lớn rồi đấy em ạ!”
Ý Chúa Quan Phòng
Quả là cô gái không còn thời gian lo cho bản thân mình nữa. Những lời nửa đùa nửa thật của người lớn cũng khiến cô… hơi giật mình! Một chút tủi thân, song cô vẫn rất vui, rất trẻ trung mỗi khi tới giáo đường, tới lớp giáo lý với các trẻ em. Nhìn lại sự trưởng thành của các em, gia đạo chốn quê xa ấm êm, cô cũng lấy đó làm hạnh phúc.
Cô không biết có một đôi mắt dõi theo cô rất lâu rồi. Có một người quan tâm tới cô rất lâu rồi. Ấy vậy mà cô chẳng nhận ra, chẳng hề nhận ra. Cô vô tâm thật !
Một chàng trai hiền lành chơn chất thường giúp cô như chỗ bạn bè. Cô không nhận ra ân tình thấm đẫm khi cô về trễ anh chàng mua cho cô một cái bánh bao ăn khuya. Thậm chí cô hồn nhiên nhờ anh giúp cô việc này việc kia, dù là làm cho người khác thì anh chàng ấy cũng vô cùng tận tụy. Và anh chàng ấy không bỏ lọt bất cứ việc gì cô làm, những tính nết của cô chàng ta cũng thuộc nằm lòng. Cho đến khi một người bạn phải kêu lên rằng : cô là một đứa ngốc vô cùng, ngọc quý bên cạnh cũng không hề hay biết !
Và cái kết thật là có hậu. Khi cô gái ngoan hiền nhận ra ngọc quý ngay bên cạnh thì chàng trai nọ cũng mạnh dạn ngỏ lời. Cũng đã đến lúc cô tạm ngưng những lo toan cho người, vun đắp hạnh phúc cho mình cũng là hợp lý.
Một đám cưới giản dị nhưng đúng với truyền thống dân tộc và nghi lễ của người Công Giáo. Đám cưới xong, dù rất khó khăn, họ phải trả lại căn phòng nhỏ ngày xưa. Một người anh em làm nghề bán rau đã vui lòng cho đôi vợ chồng trẻ ở nhờ một phòng nhỏ, trong căn nhà nhỏ, nằm trong hẻm nhỏ.
Hôm nay căn phòng nhỏ ấy rộn ràng tiếng khóc trẻ thơ. Người mẹ trẻ rạng rỡ niềm vui, định ngày với chồng bế cháu bé đến nhà thờ xin cha xứ ban bí tích rửa tội.
Hạnh phúc đơn giản thế mà sâu sa bền bỉ vô vàn. Có Chúa ở cùng luôn luôn là an lành, hạnh phúc.
Bài viết này tặng cặp vợ chồng em Uyên và Bảo ở Hóc Môn – Chúc hai em mãi sống giản dị và hạnh phúc bên nhau, nên thánh trong đời gia đình, và mãi mãi giữ được những đức tính Chúa ban tặng để thành chứng nhân SỐNG ĐỨC TIN trong thời đại này.
T.H.
Năm Đức Tin 2012