Môi đã hở, răng lạnh lùng cắn dập máu môi Lưỡi đã lè ra liếm sạch biển cả rồi Bác lỡ theo Mao, đảng theo Tàu bối rối: Quyết định làm chủ hay làm tôi?
Làm chủ thì phải cho dân nói Dân nói tự do đảng sợ mất chỗ ngồi Làm tớ Tàu thì tiếp tục định hướng Chủ Nghĩa Xã Hội Vì muốn làm cha dân mình, đảng bám víu Tàu phận bầy tôi!
Phải đứng lên hỡi đồng bào ơi Nhục nước tới mức đã đủ rồi Đảng trên đầu dân bao năm cỡi Nay cong oằn lưng vì trên đầu đảng, rõ thằng Tàu ngồi!
Dân ta gồng gánh xụi hai vai Một đảng cộng gian, thêm đảng Tàu lai Răng đã nhe cắn mà mồm chẳng đóng lại Để trâu bò coi khinh le lưỡi liếm dài!
Tổ tiên ta chưa bao giờ sống hèn Không tấc đất nào chẳng xương máu truân chuyên Cổ-Kim vẫn: “Thế nước yếu lấy gì lo chinh chiến?” Chữ “HY SINH!” như bi tráng một lời nguyền!
Máu lại đổ tháng Hai năm Một-Chín-Bảy-Chín Làng mạc tan hoang, giặc giết sạch trẻ già Hỏi vì sao đảng bắt quân dân mình câm nín Mộ lạnh khói nhang, bao vong linh cấm nhận một vòng hoa?
Những kẻ đã chết, hỏi họ chết vì ai? Họ chẳng ngã xuống, hỏi ta còn mảnh đất này? Đảng đã biến những anh linh thành những kẻ chiến bại Bởi trước kẻ thù truyền kiếp, đảng như một tay sai!
Hỡi những chiến sĩ Việt Nam hôm nay Các anh cầm súng để bảo vệ ai? Là đảng độc tài, hay tổ quốc đau réo gọi Hồn núi sông thiêng đang bầm dập từng ngày!
Những mộ thiếu khói hương biên giới Những oan hồn vô danh thân nhân mất xác người Họ từng là đồng chí của các anh, là đồng bào, đồng đội Để đảng đục bia mộ dìm quên - hỏi ta còn xứng làm người?
Hãy mở mắt mà nhìn thấu khổ đau của dân Bị cướp mất đất đai khóc gào trước cửa quan Những cán bộ đảng bụng phệ, mặt trơn, trán láng Đàn áp dân bằng thủ đoạn, đu đảng, công an!
Đảng đã trở thành một côn đảng Hành xử với dân như một lũ Việt gian Lũ cầm quyền thành một thứ tư bản: Giữ độc quyền tham nhũng kiểu bầy đàn!
Môi cứ mở hở mà răng bò không lạnh Bởi “16 Chữ Vàng” và “Bốn Tốt” là cam kết của hai đảng lưu manh Tổ tiên ta giữ nước nhỏ, thế yếu, bằng quật cường dũng mãnh Mãi khuất nhục thế này, lưỡi bò liếm dần mất Việt Nam!