Viết tặng chị Bùi Thị Minh Hằng
Tôi là con út trong gia đình có 7 anh chị em, bốn chị gái và hai anh trai. Tôi thường bông phèng rằng tôi là... con lớn nhất tính từ dưới lên. Giới thiệu đôi chút về gia cảnh không gì ngoài mục đích... quảng cáo nhà đông anh chị em, nhất là các chị gái. Thế mà tôi vẫn muốn có thêm những người chị khác nữa. Bùi Thị Minh Hằng từng tâm sự rằng chị luôn coi tôi như một tấm gương. Cả cái cách giăng biểu ngữ, băng rôn trong nhà khẳng định chủ quyền biển đảo cũng là cách chị... học tôi, theo như lời chị nói. Viết những chi tiết này ra tôi thấy mình hổ thẹn. Nhưng thật sự rất may mắn khi được chị coi như một đứa em gái và “chị thương Thanh Nghiên từ lúc Nghiên còn ở trong tù, chỉ mong em ra để chị em được gặp mặt”. Ngày đầu quen biết, chúng tôi đã thương mến và coi nhau là chị em.
Nụ cừời Việt Nam
Khi tôi trải qua gần hai năm trong nhà tù thì chị gái thứ hai của tôi (sống trong Sài Gòn) mới biết chuyện. Quả thật, tôi cũng lấy làm ngạc nhiên tại sao chị lại bị... lừa dễ dàng như thế. Lần nào chị gọi điện về mẹ tôi cũng bất đắc dĩ bịa ra vô số lý do để nói dối. Nào là em nó vừa chạy sang hàng xóm, đi chơi, đang dở tay, đi có việc, đang mệt, điện thoại di động tốn tiền nên nó không dùng... Chỉ tại chị yếu đuối quá nên không ai muốn chị bị sốc.
Hồi chị chưa lấy chồng, chị chăm tôi như chăm con. Một cơn đau đầu của tôi cũng khiến chị hoảng sợ, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Năm 2001, tôi bị viêm thanh quản nặng đến mức suốt mấy ngày không nói được, tưởng câm. Chị khóc sưng mắt, than thân trách phận, tự rủa xả bản thân với hy vọng (ngốc nghếch) rằng làm như thế, Trời Phật sẽ cho tôi được bình an sau khi đã... trừng phạt chị.
Chị gái lớn của tôi bằng tuổi chị Hằng. Chị đã có cháu ngoại hơn bốn tuổi. Người ta nói, phụ nữ tuổi Giáp Thìn là người bộc trực, nóng nảy, mạnh mẽ và rất có tài. Chị cả tôi không phải người có tài, nhưng là người bộc trực. Thời gian tôi bị tạm giam, một nửa trong tổng số hơn hai chục thành viên gia đình tôi liên tục bị công an mời, triệu tập để thẩm vấn. Từ mẹ tôi ngoài bẩy mươi tuổi đến các chị gái, anh trai, anh rể, chị dâu, các cháu còn đi học phổ thông cũng bị công an đón đường đưa đi thẩm vấn. Phiền nhất là chị cả, sau mỗi cú điện thoại của công an lại phải lặn lội bỏ công việc từ Hà Nội về Hải Phòng để “thực hiện nghĩa vụ công dân bất đắc dĩ”. Trong một buổi thẩm vấn, một nữ công an thuộc phòng an ninh chính trị Hải Phòng hỏi chị:
- Thế theo chị, Hoàng Sa, Trường Sa là của ai?
Chị thản nhiên trả lời:
- Của Liên Xô.
Công an kia bất ngờ (và bực tức) hoạnh:
- Sao chị lại nói như thế?
- Thế tôi phải nói thế nào? Nếu nói là của Trung Quốc thì không đúng và lương tâm tôi không cho phép. Còn nếu nói là của Việt Nam thì tôi sợ đi tù. Em tôi nó nói Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam thì bị các người bắt. Giờ tôi cũng nói thế lỡ bị đi tù, mẹ tôi làm sao sống nổi.
Nhưng chị cả tôi không có được cái khí phách ngang tàng như chị Bùi Thị Minh Hằng. Trong suy nghĩ của tôi, chị Hằng là người phụ nữ thông minh, quả cảm, khí khái, mạnh mẽ, quyết liệt và luôn đề cao đức hy sinh. Tất cả những điều đó chắc chắn là những tố chất hết sức đáng quý với một người bảo vệ nhân quyền, chống chế độ độc tài. Tôi yêu mến chị, dù biết giống như tôi và vô số những người đấu tranh khác, chị không hoàn hảo. Có lẽ, chính cái không hoàn hảo ấy khiến tôi và chị trở nên gần gũi và dễ đồng cảm hơn. Hôm nay, đã gần nửa tháng chị và hai người bạn khác là anh Nguyễn Văn Minh, chị Nguyễn Thị Thúy Quỳnh bị bắt trong một vụ dàn cảnh mà hẳn nhiên tác giả kịch bản là những đỉnh cao trí tuệ của đảng. Để rồi chắc chắn chị và hai người bạn sẽ “được” đem ra xét xử và tuyên án trong một phiên tòa man rợ.
Sự góp sức của chị trong cuộc vận động Dân chủ, Nhân quyền không hề nhỏ. Tất cả những việc chị làm đều khiến tôi ngạc nhiên. Nó quá nhiều. Dường như chị có một nội lực rất dồi dào để làm việc không mệt mỏi. Người ta thấy chị ở khắp nơi, trong mọi hoàn cảnh. Từ các cuộc xuống đường biểu tình ôn hòa chống quân xâm lược Trung Quốc đến những phiên tòa bất công xử người yêu nước. Từ các phong trào khiếu kiện đòi công lý của những dân oan mất đất, mất nhà đến những lần đi phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Chưa kể số lượng những bài viết, những bài tường trình, các hình ảnh được chị ghi lại đều đặn sau mỗi sự kiện. Bùi Thị Minh Hằng thật sự là ký giả đường phố, ký giả nhân dân. Không thể liệt kê hết những nơi chị đã đi qua, những việc làm chị đã đóng góp (công khai hay âm thầm). Sôi nổi là thế, mãnh liệt là thế nhưng Minh Hằng vẫn luôn phải đối mặt với nỗi cô đơn thường trực. Hình như, bất cứ ai chọn lựa con đường đấu tranh vì cộng đồng cũng phải trải nghiệm những khoảnh khắc như thế. Ta sẽ cô đơn giữa vô số những con người. “Nhiều khi bị tấn công tứ phía, cảm thấy mình lạc lõng em à”. Một lần, tôi nhận được tin nhắn của chị.
Có nhiều điều lắm để viết về chị. Nhưng có lẽ tôi nên kìm nén cảm xúc. Tôi nhớ về chị với những chuyện đời thường khác. Lần gặp đầu tiên, hồi tôi mới ra tù tiện dịp đi Hà Nội khám bệnh. Mấy anh chị em chúng tôi có hẹn ăn trưa cùng nhau: Các anh Ngô Nhật Đăng, Xuân Diện, Anh Chí, Hiếu Gió, Lã Việt Dũng chị Hằng và một chị bạn. Vừa nhìn thấy tôi, chị lao tới ôm thật chặt bằng một cánh tay (tay kia bị gãy đang bó bột). Sợ chị đau, tôi không dám nhúc nhích, nhưng cảm giác sắp nghẹt thở vì chị ghì tôi rất chặt và như không muốn buông ra. Chị khóc to, tựa như một đứa trẻ, bất chấp xung quanh là những người lạ và cả những tên mật vụ đứng nhìn. Chị nói đủ thứ chuyện, về thời gian nửa năm bị giam giữ trong nhà tù trá hình mang tên Cơ sở Giáo dục Thanh Hà. Suốt cuộc gặp, chị nắm chặt tay tôi, thi thoảng lại đưa lên môi hôn. Tôi chưa bao giờ thấy mình đựợc nâng niu và trân quý như thế.
Lần đầu gặp chị. Hình chụp cuối năm 2012.
Lần khác, tôi bệnh phải đi truyền nước. Đang thiu thiu ngủ thì chuông điện thoại reo. Vừa kịp “alô!” đã nghe chị mắng một hồi. Chị xót tôi!
Đầu tháng 1.2014 chị và Bạch Hồng Quyền tới Hải Phòng thăm tôi. Chị bước vào nhà, thản nhiên như một người con vừa đi xa về. Chị gọi mẹ tôi bằng mẹ. Đó là lần gặp cuối cùng không hẹn ngày hội ngộ. Từ hôm chị bị bắt, ngày nào mẹ tôi cũng hỏi: “chúng nó thả chị Hằng ra chưa hả con?”. Mẹ tôi buồn!
http://vhtttg.blogspot.de/
Lần thứ hai chị bị bắt. Lần này, có thể sẽ rất dài. Tôi sẽ chờ để được sà vào lòng chị, hôn đôi bàn tay của chị. Trong lúc này, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ trái tim nhiệt huyết của chị cùng lời tuyên bố đầy ngạo nghễ: “CHÚNG TÔI NGÃ XUỐNG ĐỂ ĐẤT NƯỚC NÀY ĐƯỢC ĐỨNG LÊN”. Đúng, đất nước này sẽ đứng lên nhờ những sự hy sinh nhỏ bé của chị và của tất cả những người Việt Nam còn nặng lòng yêu nước.
Chị sẽ không ngã chị ơi! Cho dù phía trước đầy nguy khốn.
Cs mạnh vì nó được trang bị bằng vũ khí,bạo lực. Người yêu nước Bùi Minh Hằng đấu tranh mạnh mẽ nhất, bền bỉ chỉ vì được trang bị bằng niềm tin vào sự thật. Cs có thể bẻ cong thân xác chị,nhưng không thể bẻ gãy tinh thân bất khuất của Bùi Hằng. Mọi người rất lo lắng cho chị là có lý do, vì cs là loài rất đê tiện. Nghe tin Bùi Hằng tuyệt thực trong tù để phản đối, tôi lại mong chị Bùi Hằng hãy tỉnh táo và khỏe mạnh. Chị phải sống để tiếp tục tranh đấu.
Trong lịch sử lâu dài của loài người (và cả loài vật nữa), khi kẻ yếu học được cách đoàn kết, ứng biến tài tình thì sẽ sinh tồn. Có ai đó nói,Sự tuyệt vọng đem can đảm đến cho kẻ hèn... nhưng khốn thay tuyệt vọng là ma túy,nó ru ngủ trí óc con người vào sự dửng dưng.
Lòng dân bao giờ tới đây? Thời gian,cơ hội của đất nước này của chúng ta đã quá ngắn ngủi, nhưng dường như khả năng chờ đợi của lòng người lại quá cao. Hy vọng sự chờ đợi này là một sự chờ đợi của: Hy Vọng.
Cám ơn những bài chia sẽ của Thanh Nghiên, lúc nào cũng đượm đầy tình người.
•
•
Chia sẻ ›
Rất cảm ơn những phụ nữ chân yếu tay mềm dám hy sinh cho đất nước ...
•
•
Chia sẻ ›
Cháu Thanh Nghiên thương,
Đọc xong "lá thư" cháu viết để gởi đến cô Bùi Hằng. Mặc dầu BH đang bị đám côn an ĐT giam giữ trái phép khi trên đường đến thăm nhà vợ của anh BT tại Lấp Vò tỉnh ĐT. Cô BH không thể đọc được lá thư này, nhưng mọi người luôn yêu mến cô BH đã đọc thế cho cô. Qua những lời thân thương của một cô em gái nhỏ, vừa chân tình, vừa " nũng nịu của cháu Thanh Nghiên khiến cho ai đọc qua lá thư này đều cãm động. Mặc dầu cô chưa tiếp xúc với Thanh Nghiên, nhưng qua lời văn của cháu, thì trước mặt của cô hiện ra một gái, nhỏ nhắn, dể thương, tình cảm dạt dào và có phần hơi yếu đuối. Nếu nhìn bề ngoài của Thanh Nghiên thì cô cũng không dám nghỉ là cháu có một tấm lòng yêu nước vô bờ bến. Vì bất mãn với chế độ độc tài đãng trị, cháu và các bạn cháu đã đứng lên chống lại chế độ csvn. Cô nghe nói cháu vừa mãn hạn tù ( 2 hay 3 ) năm, cô không biết rõ, và hiện nay cháu đang bị quản chế tại nhà. Thật là bất nhân, chỉ vì bất đồng chính kiến ( cháu chỉ thể hiện những quan điểm qua những bài viết ) mà lũ csVN đã bắt giam một cô gái để thương và năng động như cháu. Cô biết TN khi cô đọc bài cháu phỏng vấn nữ nghệ sỉ Kim Chi, và một bài cháu phỏng vấn một người khác ( cô đã quên tên ) nhân ngày kỷ niệm 40 năm trận chiến đảo HS, 74 vị Hải Quân VNCH đã anh dũng hy sinh khi hải chiến với hải quân TQ. Cô đã có cảm tình với cháu ngay khi đọc những câu hỏi của cháu dành cho người cháu phỏng vấn. Cô đã yêu ngangười con gái dễ mến này. Thư này cô muốn gởi riêng cho cháu để bày tỏ tấm lòng quý mến của cô dành cho cháu, nhưng cô không có địa chỉ của cháu, nên mới đăng lên DLB hy vọng cháu TN sẽ đọc được những lời này. Cô cũng cầu xin ơn trên cho cô Bùi Hằng được tự do, bọn quỷ dử sẽ trả cô BH về với gia đình và con cái của cô sớm được đoàn tụ với mẹ. Và cô cũng xin chúc gia đình cháu Thanh Nghiên thật nhiều sức khỏe, riêng cháu cô xin chúc vhasu sục khỏe dồi dào, tinh thần luôn vững mạnh để chiến đấu cho một VN độc lập, dân chủ và tự do. Cô hẹn gặp lại cháu khi quê hương không còn quân thù csVN
•
•
Chia sẻ ›
Thật cảm động khi đọc bài này.
•
•
Chia sẻ ›
Chị ngã, em nâng! Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ! Chúng tôi mặc dù đang sống ở hải ngoại, nhưng rất lo lắng cho các tù nhân lương tâm như Chị Bùi Hằng và những người khác đang nằm trong các nhà tù khắc nghiệt của cộng sản, vì họ đang nằm trong tay một bầy Quỷ Đỏ chai cứng, man rợ, điên khùng và tàn ác!
Tình yêu là sức mạnh! Chỉ có sự yêu thương, tha thứ, nhân từ, bác ái, hết lòng vì đồng bào thì mới tạo nên một chất keo để nối kết mọi người dân Việt lại với nhau, cho dù có xa hàng vạn dặm. Cũng chính vì tình yêu tha nhân, tình đồng bào, đồng đội mà sẽ lôi kéo những tên phản dân hại nước quay đầu về với dân tộc, về với tổ tiên, về với nguồn cội của mình.
Mong rằng Thượng đế luôn ban bình an cho Chị Bùi Hằng và những anh chị em khác đang nằm trong tù cộng sản. Xin Ngài mở lòng, mở trí cho những tên công an côn đồ để cho chúng có tấm lòng nhân ái, đối xử với những người bất đồng chính kiến như chính bản thân chúng vậy.
•
•
Chia sẻ ›
Cảm ơn chị Nghiên, chị Hằng và các anh chị em cô chú bác đã đang và sẽ đấu tranh cho tương lai một quê hương Việt Nam tươi sáng.
•
•
Chia sẻ ›
Cuộc đấu tranh phía trước còn nhiều gian nan, thách đố. Cầu mong các anh chị chân cứng đá mềm, đoàn kết gắn bó để đưa đất nước đến tự do, phát triển.
•
•
Chia sẻ ›
Không thọt lét nữa, đọc bài này xong tôi khóc thật đấy.
•
•
Chia sẻ ›
Các đồng chí ạ, viết bài phải viết bằng cả tâm huyết như thế lày ló mới đúng, các đồng chí nãnh nương đảng mà vào đây chí choé vài câu rồi bỏ trốn cứ như là gượng gạo vì đảng bắt buộc í. Thời buổi kinh tế thị trường, in tờ lét bay vèo vèo, các đồng chí nên thay đổi cách hành động. Bỏ thói du côn đi và tập viết sao cho hay cho đúng sự thật cho đúng tình cảm để mà phản pháo bọn phản động nhá.
Hẹn bắt tay chiến thắng tại thủ đô Mát Cơ Va anh hùng
•
•
Chia sẻ ›
“CHÚNG TÔI NGÃ XUỐNG ĐỂ ĐẤT NƯỚC NÀY ĐƯỢC ĐỨNG LÊN”. Đúng, đất nước này sẽ đứng lên nhờ những sự hy sinh nhỏ bé của chị và của tất cả những người Việt Nam còn nặng lòng yêu nước.
Chị sẽ không ngã chị ơi! Cho dù phía trước đầy nguy khốn.
Hoan hô tinh thần dũng cảm của các bạn. Cảm ơn Thanh Nghiên đã cho được bài viết thế nào là tình người và tình tranh đấu.
•
•
Chia sẻ ›
Chị tôi là Bùi Thị Minh Hằng ngon lành hơn bố cái thằng... "chích heo".
•
•
Chia sẻ ›
Vô cùng cảm phục và quý mêń các bác, cô dì, chị em phụ nữ VN đã duñg cam̉ nói KHÔNG với bọn tà quyền csvn: cụ Lê Hiêǹ Đức, chị Bùi thị Minh Hăng̀, chị Tạ Phong Tâǹ, chị Nga, ls Lê thị Công Nhân, Phạm Thanh Nghiên, Hoaǹg thuc̣ Vy, em Phương Uyên và nhiêù người phụ nữ dân oan đoì đất, etc.
•
•
Chia sẻ ›
Nếu chị Minh Hằng có ngả xuống thì cũng sẻ ngả vào vòng tay của hàng triệu triệu người con VN yêu nước.Và đó sẻ là giọt nước làm tràn chiếc ly nhẩn nhục, chịu đựng sự áp bức, bốc lột của CSVN đối với người DÂN chúng ta.