Mới đây báo chí rộ lên chuyện phạm nhân sử dụng ma túy trong trại giam. Theo mình chứng kiến thì chuyện này có cách đây đến 20 năm rồi.
Lúc đấy mình ở tù, đội rau. Mình làm đội phó sản xuất, còn Ngọ Cả bã ở Đồng Tâm thì làm đội trưởng trật tự. Ngọ Cả Bã tiền án, tiền sự nhiều, cũng có chút máu mặt. Chức đội trưởng trật tự thì quyền sinh quyền sát, còn chức đội phó sản xuất của mình thì chả có gì, chỉ phân công các công việc cho đồng phạm, tổ chức sản xuất, tăng gia.
Một hôm Ngọ Cả Bã gọi mình ra bảo.
- Ông em, cho thằng Lâm Thần Đèn gánh rau vào trại nhé.
Mình hơi ngạc nhiên, vì chuyện phân công công việc thì không liên quan gì đến ông ấy. Chuyện gánh rau còn liên quan đến cắt rau, rồi cân rau. Cắt rau ẩu toàn hớt phần lá trên cho nhanh, lá xòe ra đủ gánh rau nhìn tưởng là đầy, nhưng cân chả được bao nhiêu. Đấy là rau, còn bắp cải thì phải cắt xong ném xuống ao ngâm nước qua đêm cho nặng mới gánh vào trại. Thằng Lâm Thần Đèn thì ẩu, vụng về, chuyên làm vật vờ. Giờ ông Ngọ lại bảo cho nó gánh rau vào trại nữa thì không biết nói sao. Mình đang lăn tăn thì Ngọ bảo.
- Anh có việc làm ăn, cho nó '' binh tình '' chút.
Mình đồng ý đổi người, cho Lâm Thần Đèn gánh rau vào trại, nhưng mình không đi kèm, mà bảo Ngọ.
- Thế anh đi kèm nó nhé.
Cái đội mình 60 thằng phạm nhân, đến hơn 30 thằng nghiện. Ra làm bên ngoài, mỗi sáng là dấm dúi ở chỗ nhà dân, hì hục chích xong rồi làm gì mới làm. Mình cũng lờ, vì cái này thuộc quyền Ngọ giám sát. Mà chúng nó chích xong thì làm mới hăng. Thuốc phiện ở đây dùng rất đơn giản, chỉ có mẩu thuốc phiện cho vài cái thìa nhôm đun với nước cho tan ra, vất cái đầu lọc thuốc lá vào , dí cái kim vào đầu lọc hút cái chất ấy là chích thẳng vào ven. Rẻ tiền mà hiệu quả.
Các cụ tay chơi thời trước dùng thuốc phiện kỳ công, nhựa cây tinh khiết không pha trộn, nấu tan rồi lọc kỹ, rồi đánh đứng lên men hoa cà. Sau đó mới cô sền sệt lại cuốn quanh sái nhất hút. Thế mới có câu sành sỏi nghề chơi.
Chim câu ra ràng
Gái đoạn tang
Sái nhất bao dày
Thuốc phiện ở đây tất chẳng tinh khiết, thuốc đã pha đủ thứ nhựa cây khác để tăng trọng lượng, nấu lại sơ sài, nhìn mẩu thuốc phiện đầy tạp chất như thế mà chích thẳng vảo tay thì gan nào chịu cho nổi.
Giá thuốc phiện từ nhà dân bên ngoài đến trong trại chênh nhau đến 4, 5 lần.
Từ khi gánh rau, thằng Lâm Thần Đèn nhanh nhẹn hoạt bát trông thấy, nó cũng xông xênh hơn. Mọi khi ban sáng nó chầu hẫu xem ai chích thì xin lại tí sót, giờ thì nó chích cả mấy thìa, còn gọi người khác cho. Giờ nó có quan hệ với Ban Thi Đua trong trại, nên càng tinh tướng, dưới bóng Ngọ Cả Bã nữa, Lâm Thần Đèn trở nên hung hăng. ( Lâm Thần Đèn lai da đen, mẹ nó lai Tây Đen do bà nó ngủ với Tây Đen thời Pháp, nhà nó đầu dốc Thọ Lão, Lò Đúc , bán thịt nướng buổi chiều, bác nào gần đó đọc bài này mà còn gặp nó nhắn Hiếu Cu Tỉn hỏi thăm nhé )
Về sau thì chích ngoài trại chưa đủ, Lâm Thần Đèn chích luôn trong buồng giam. Còn ông Ngọ Cả Bã thì bê cả bàn đèn, khay dọc, bóng mõm lợn, dầu lạc hút ngay trong buồng. Các phạm nhân khác có tiền thì mua lại của Lâm Thần Đèn chích, vì những ngày mưa gió, nghỉ lễ, tết đội không đi làm hết. Chỉ có một số tự giác đi làm nuôi cá, lợn , gà cả mình.
Cái chuyện mình làm đội phó là chuyện khó xảy ra ở tù , vì trong tù làm gì cũng phải có tiền lo lót, mua bán chân chức như bên ngoài. Nhà mình nghèo, mình lao động, không bon chen gần cán bộ nịnh bợ bao giờ. Một hôm ông quản giáo gọi mình vào phòng, ông đặt vấn đề mình làm '' dích '' ( tức báo tin tức về các phạm nhân khác cho ông) . Mình từ chối thẳng thừng. Nhà em nghèo, em lao động, thầy thương em sau này về nếu làm ăn được em báo đáp. Chuyện của em trót vào đây rồi, em không muốn dính vào gì nữa.
Ông quản giáo chửi địt mẹ mày, mở đường cho mà không muốn, cút.
Mình đi ra, buồn. Nghĩ đang ở đội rau này mà chuyển đi đội gạch như ngày xưa thì cũng khổ, nhưng thôi ráng vài năm. Chứ làm như ông ấy bảo thì sau này mang tiếng hại anh em trong tù. Đang lo thế, hôm nào đi làm cũng nơm nớp sợ chuyển đội. Bỗng nhiên tuần sau ông ấy tuyên bố cất mình từ thằng '' dân đen '' nên làm đội phó. Cả thời gian tù dưới tay ông ấy suốt sau này , chưa hề lần nào ông ấy có ý quay tiền hay bắt mình làm gì trái lương tâm. Cái này tưởng lạ mà không lạ, sau này đến gần chục năm mình về nhà, làm chủ một công ty con. Ông già lúc đó về hưu đến tìm mình hỏi mượn 6 triệu cưới con gái, mình biếu luôn 5 triệu. Hai thầy trò nhìn nhau cười, thầy quản giáo bảo tao cả đời trông tù, nhìn đéo nhầm người mà. Quan hệ thầy trò tốt đẹp, Tết nào cũng thăm biếu thầy quản giáo. Đến khi vào con đường phản động thì tâm sự với ông, thầy bảo thôi thời thế vậy, mày giữ thân, đừng để vào tù. Người như mày không đáng vào chỗ đó.
Mình không muốn ảnh hưởng đến ông, nên từ đó thôi không thăm ông nữa.
Làm đội phó sản xuất không có quyền ăn tiền trực tiếp từ tù. Thế lại nhàn thân, không vướng chuyện thị phi. Thỉnh thoảng anh em người ta gặp gia đình cho dăm bao thuốc, gói trè. Mình cũng chỉ cần mấy thứ ấy.
Buồng giam đội mình chia ra làm hai, khu nghiện và khu không nghiện. Khu nghiện mỗi tối đến tất bật việc nổi lửa, đun thuốc. Sàn trên đại ca nằm đệm hút thuốc phiện bằng dọc ớt, sàn dưới bọn ít điều kiện hơn thì quây quần tiêm cho nhau. Lâm Thần Đèn chích xong, nó vỗ ven trên tay cho thuốc tan, miệng chửi đổng.
- Đm bên ngoài chích còn bị bắt, vào đây chích có công an gác cho mà chích. Đéo gì phải về, đâu có đủ thuốc thì đấy là nhà.
Đấy là đội mình, còn các đội khác làm trong trại không được ra ngoài thì nghiện còn nhiều hơn. Ngọ Cả Bã và Lâm Thần Đèn lợi dụng mang rau vào trại, mang luôn cả thuốc phiện bán cho Ban Thi Đua. Cái Ban Thi Đua là do trại chọn ra những đại bàng, đại ca để giữ gìn trật tự, phong trào thi đua của trại nhưng việc chính là trấn lột, buôn ma túy, rượu.
Mấy ông giữ trật tự mà bán ma túy thì khỏi nói, phạm nhân mua dùng đâu phải lo. Chìa khóa buồng giam thi đua cầm, khi nào cán bộ cần vào đâu gọi thi đua mở cửa. Như thế thì cán bộ không bao giờ nhìn thấy phạm dùng ma túy, mà có khi họ cũng không muốn nhìn. Chứ chả cái gì qua mặt họ được. Lạ một cái nguồn ma tuy cung cấp chỉ từ Ban Thi Đua ra, thằng nào len vào bán trộm hoặc thằng nào mua trộm từ nguồn khác là bị phát hiện. Bị ăn đòn tan xương rồi đưa ra cán bộ kỷ luật cho đi cùm.
Ma túy còn được bán chịu, ngoài đời khó có chuyện này. Nhưng trong tù thì chả chạy đâu được, tù mua ma túy chịu. Đến khi gặp gia đình người thi đua đứng bên cạnh cười nói ân cần, khen với gia đình tù cải tạo tốt, cố cho cháu, em nó thêm tiền bồi dưỡng mua đồ ăn...Tù nào nhà cho ít tiền, không đủ trả nợ , vào đến buồng thì lập tức thi đua xuất hiện, kẹp cổ vào chân dùng ổ khóa to bằng nắm tay giã mấy chục nhát vào lưng làm gương cho tù khác.
Buôn bán ma túy trong trại còn dễ hơn bên ngoài, ông Minh Khang làm thi đua, cổ đeo dây chuyền vàng to bằng cái đũa trĩu cổ. Hàng ngày các đàn em tỏa đi các đội trong trại bán ma túy, rượu....tối đem tiền về nộp cho ông ấy.
Ban Giám Thị thì coi ông Minh Khang như bạn thân, ông ấy ra ngoài ngồi nhậu hay đi hát karaoke với cán bộ như đồng nghiệp.
Một hôm đội mình có tù mới, đó là thằng Hoàng nhà ở Lý Thường Kiệt, nhà con một khá giả, cu cậu nhìn thư sinh. Chắc ăn chơi quá đà nên lừa tiền bị đi tù, nhà chán không muốn đền. Nó vào được một hôm là xòe cả xấp tiền ra mua thuốc chích, đãi tù cũ. Ông Ánh Vịt nhìn lắc đầu , mình bảo.
- Thằng này chắc sống được đây 6 tháng là chết.
Ông Ánh vịt nói.
- Đm chắc chỉ 3 tháng.
Ông Ánh Vịt là người đàng hoàng, em ông ấy bị bọn nó chèn ép chuyện đấu thầu ao cá, bọn kia cậy chính quyền nên ép được. Đang đêm ông Ánh Vịt vác mai ra bờ ao làm cả tảng bờ bay biến, cá trong ao ra sông hết. Thế là bị tù vì tội phá hủy tài sản.
Thằng Hoàng chích nhiều, ven lặn. Cơ thể con người nó cũng có phản ứng, ven bị kim đâm nhiều quá, dường như sợ lặn sâu trong thịt. Có thằng phải cắm cái kim cố định vào ven, dán băng dính lại. Mỗi khi chích chỉ cắm ống tiêm vào đầu kim đó là chích luôn đỡ phải tìm ven. Buổi sáng mình thấy thằng Hoàng ngồi loay hoay bụi chuối mãi, đến nơi chửi nó sao không làm. Nó nhăn nhó ngước lên bảo em tìm mãi không thấy ven. Thấy vậy mình điên tiết bảo đưa ống kim đây. Mình cầm ống kim đâm luôn một nhát, bơm sạch chỗ thuốc. Thằng Hoàng xanh tái mặt sợ mình bơm ra ngoài thì thối thịt , sau thấy yên nó cám ơn rối rít hỏi sao tài hơn bác sĩ thế. Mình kể cho nó nghe mình nuôi gà chọi cũng hay chích cho gà nên biết được mạch. Nó bảo người có giống gà đâu, lần sau em chả dám nhờ anh.
3 tháng sau thì nó chết, nó chích xong tự nhiên nằm đờ ra. Tù gọi ơi ới trạm xá. Trạm xá nên khiêng đi, đến chiều trại gọi mình và Ngọ Cả Bã ra làm xác nhận nó chết do tự nhiên, không ai đánh đập.
Hôm tối nó chết, trong buồng giam các con nghiện dồn hết tiền, chích một bữa để đưa nó. Mỗi khi mũi kim chứa thuốc phiện đâm vào tay, thằng nào thằng ấy cũng giả bộ tang thương nói - Hoàng ơi, ông đi phù hộ cho chúng tôi nhé.
Năm sau có thằng Dũng nhà khá giả, án có 6 tháng. Trước hôm về liên hoan làm bữa chích với đồng bọn. Chích xong sùi bọt mép, giẫy giẫy. Bọn tù xông vào hô hấp, ấn ngực thấy xuôi lơ. Gọi trạm xá, trạm xá đưa đi tối hôm trước. Sáng sau thấy thông báo cả đội ở nhà, mình nghĩ nó sốc thuốc chết rồi. Y rằng lát sau cán bộ trại gọi mình ra làm tường trình.
Đúng sáng hôm đấy mình ra làm tường trình ngoài phòng trực ban, thấy người nhà nó khóc, họ than tưởng đến đón con nào ngờ nhận xác. Ông cán bộ trực ban lầm bầm chửi cho mình nghe, lúc mình đang làm tường trình.
- Đm cho nó lắm tiền, nó chích mới chết, giết nó chứ đéo ai làm nó chết mà ăn vạ.
May là phần tường trình mình chỉ viết nó tự chết, không ai đánh đập, không có va chạm. Chứ nếu nói nguyên nhân mình ghi mẹ cán bộ xác định nguyên nhân thế thì vui. Nói thế thôi, chứ mấy ông nghiện thì chích kiểu thẳng vào ven hàng tạp thế, nhanh lắm cũng chỉ vài năm là đi. Đó là vì sao chục năm sau mình không gặp thằng nào nghiện trong đám bạn tù, thỉnh thoảng qua nhà ông Ánh vịt hỏi, thì chốc ông ấy báo tin thằng này chết, thằng kia chết. Toàn vì sốc thuốc cả gan hỏng cả.
Nói thật thì trong tù thuốc phiện sẵn hơn, dễ dùng hơn bên ngoài cả tỉ lần. Chỉ có tiền để mua hay không. Nhiều thằng bên ngoài chưa nghiện, vào tù sẵn thuốc chích cho đỡ buồn thành nghiện. Ông nghiện vào thì nghiện nặng hơn. Thuốc phiện luôn sẵn trong phòng, sẵn như trà mạn mình vẫn uống. Mình kiếm trà mạn dễ thế nào thì thuốc phiện cũng dễ kiếm trong trại giam như thế.
Bọn dư luận viên chửi mình là con nghiện ma túy nặng từ năm mười mấy tuổi , thế đéo nào mình vẫn sống đến giờ. Chứng tỏ mình tài thật. Có khi tại làm '' phản động'' nên mình mãi đéo chết như bao thằng khác.
Nguồn: Người Buôn Gió