Lúc Bùi Thị Minh Hằng mới bị bắt tại Đồng Tháp, tội danh từ phía những người bắt giữ còn chưa rõ, đúng lúc có tin chị Hằng sẽ được thả thì một vài người tung tin '' Bùi Hằng chủ ý gây sự với công an mới bị bắt thế, chống người thi hành công vụ chứ đấu tranh dân chủ gì đâu''.
Ý những người này muốn nói, đấu tranh đàng hoàng như họ thì không bị làm sao. Còn đấu tranh mà gây sự, đấu tranh mà vô học, cực đoan hoặc có tổ chức này nọ bên ngoài thì bị bắt là phải. Hoặc theo cách khác họ muốn chê chị Bùi Hằng ngu, không khôn ngoan như họ.
Nhìn theo cái nhìn như vậy, có lẽ Bùi Thị Minh Hằng dại thật.
Hôm có cuộc thảo luận hay dạo chơi nhân quyền gì đó tại công viên Nghĩa Đô. Trước hôm đó Bùi Hằng đang ở Sơn Tây gọi điện cho mình hỏi chuyện đi. Mình bảo chị không nên đi. Chị bảo không đi sợ bọn trẻ bị sao không nỡ. Mình nói , tụi đó nó có cách cư xử của nó khi bị phá phách, chị không nên đi làm gì. Chúng nó công khai thông báo rộng cả ba miền cùng làm, chúng nó có cách đối phó của nó. Chị ra đó không nên, đây là chương trình riêng của tụi trẻ nó làm.
Chị nhất định kêu chị phải đi, cứ nói chị ra đó, chỉ đứng nhìn quan sát có gì bảo vệ bọn trẻ. Mình nói, chị có ở đó hay không ở đó thì bọn an ninh nó cũng phá cái đám ấy. Nhưng có chị ở đó, chị nhìn cảnh bọn an ninh trá hình gây sự, chị không chịu được, sẽ vào can thiệp. Sau này đứa khác nó sẽ vin cớ bảo, bọn trẻ ôn hoà, an ninh lẽ ra để yên, nhưng vì có chị làm loạn nên an ninh phải dẹp, họ sẽ nói chị phá bọn trẻ đó.
Chị quyết đi, rút cục là an ninh phá ( vì có chị hay không như đã nói thì an ninh vẫn phá như thường), chị nhảy vào cuộc. Sau này '' đứa khác '' nói vì Bùi Hằng quậy, an ninh buộc phải phá không cho đám trẻ thực hiện dự tính.
Sau vụ đó chị buồn, chị nói từ nay chị sẽ chỉ đi hỗ trợ cùng '' dân oan''. Chị tự nhận mình dại. Đấy là lần duy nhất mình thấy chị tự nhận chị dại trong bao vụ việc đấu tranh.
Bùi Thị Minh Hằng dại thật, đang có một cơ ngơi hoành tráng, đầu tư cổ phần vào tàu biển, cây xăng, bệnh viện, nhà hàng. Công việc làm ăn thuận lợi, bỗng dưng đi khiếu kiện với chị em ruột về quyền thừa kế ngôi nhà ở quê. Bọn chính quyền dựa vào đó vu khống chị tham lam, độc ác, tranh giành quyền lợi với chị em ruột.
Thực ra không phải thế, các chị em của chị Hằng bán căn nhà tổ ở quê. Chị Hằng về hỏi mua lại căn nhà đó nhưng chủ nhà không bán, chị khiếu kiện các chị em của chị bán nhà không hỏi ý kiến chị. Nhằm gây áp lực để chủ nhà mới phải nhượng lại cho chị. Các chị em nhà chị Hằng lại nghĩ chị đòi tiền bán nhà, vì thế bọn tà quyền lợi dụng để xuyên tạc ý của chị.
Những người xa nơi chôn rau , cắt rốn đi làm ăn. Khi có tiền dư dả, tình cảm với ngôi nhà mình sinh ra lớn lên, khó mà đong đếm được bằng tiền. Bao nhiêu Việt Kiều, dù đã có cuộc sống ổn định ở đây, chả nghĩ bao giờ về Việt Nam ở. Mấy năm về ghé thăm quê nhà vài lần, thế nhưng vẫn tích cóp tiền xây nhà, dựng nhà ở quê. Và Bùi Thị Minh Hằng cũng như bao người xa quê, nhưng lòng luyến nhớ của chị bị những tên bồi bút đê tiện xuyên tạc bằng những luận điệu vu khống, suy diễn để đánh phá hình ảnh người đấu tranh cương trực.
Cuộc đấu tranh kêu gọi tinh thần yêu nước vào mùa hè rực lửa của đồng bào Việt Nam năm 2011 đã lôi cuốn bao người, Bùi Thị Minh Hằng theo tiếng gọi yêu nước, đã dấn thân và chịu tù đày, công cuộc kinh doanh bị đình trệ, nợ ngân hàng trả lãi chồng chất, gia đình anh chị em bất hoà. Tuy thế, nhưng chưa bao giờ chị than thở một dòng trên Facebook hay công luận về hoàn cảnh sa sút, đổ vỡ, nợ nần của mình do mải mê đấu tranh mà ra.
Bây giờ chị lại tiếp tục vào tù với mức án dài, có lẽ khi chị về, một chỗ trú mưa cũng chả còn cho chị. Nhưng như chúng ta thấy , chưa bao giờ chị nhắc nhở đến điều đó, với chị cuộc đấu tranh đòi hỏi công bằng , sự thật, quyền con người, chủ quyền đất nước bao giờ cũng là khát khao lớn nhất , át hơn tất cả.
Có lần mình hỏi chị, chị đấu tranh thế này, mất mát bao nhiêu thứ, gia đình, tài sản, sức khoẻ, thời gian. Chị có nghĩ gì không.?
Chị cười nhẹ nói như không.
- Cho mất mẹ nó hết đi em ạ. Tài sản mình kiếm được chỉ để cho con, giờ con mình hư hỏng, mình có để cho chúng nó lúc chúng nó hư lại càng hư. Cái mình để cho chúng nó là chúng nó phải là người tử tế. Chị đấu tranh thế này, chúng nó ( các con của chị ) sẽ nhìn thấy mẹ nó là người xả thân vì mọi người. Chúng nó sẽ không ích kỷ nghĩ đến bản thân, may ra chúng nó thấy mẹ vậy còn thức tỉnh làm người tử tế.
Lúc đó mình nghĩ chị hão huyền, dại dột, trông mong gì chuyện lấy thân mình ra làm tấm gương cho mấy đứa trẻ tuổi ham ăn chơi ấy thức tỉnh. Mình ở cùng thằng Nhân nhìn nó ngập đầu trong game, chứng kiến phiên toà thằng Trung từ đầu đến cuối thấy nó chả vẻ sợ sệt hay hối hận gì , mấy lần gặp con Quỳnh Anh mặt nó lanh tanh.
Bẵng đi hai năm, giờ thằng Nhân tự túc tìm công việc nuôi thân, thằng Trung trước chơi bời lêu lổng giờ cùng anh em bạn bè học hành, sinh hoạt đấu tranh bên Phi, con Quỳnh Anh mà chị Hằng nói nó xa lánh mẹ thì giờ hàng ngày, hàng giờ đau đáu lo lắng cho mẹ chu đáo mặc dù xa xôi, đi lại vất vả.
Cuộc đời, được mất, khôn dại quả không có bàn cân hay phép tính nào đong đếm được. Khôn dại, hay được mất là do mỗi con người tự đặt mục tiêu cho mình.
Ba năm tù vì những hành động chính nghĩa của chị Hằng, không những thức tỉnh được ba đứa con mà còn thức tỉnh được nhiều người khác trong xã hội này. Những đứa con của chị ngày nay không tự hào mẹ mình là đại gia để đua xe, chơi game, nhậu nhẹt vũ trường như xưa, nhưng giờ đây chúng đã và đang sống, làm những việc xứng đáng để tự hào là con của mẹ Hằng.
Cuộc đời được mất thật khôn lường. Nhưng những người chính nghĩa, cái được bao giờ cũng lớn ở kết quả này hay kết quả khác, khi mà danh lợi chả còn là mục đích trong cuộc đời.
Nguoi Buon Gio