Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp
lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì ta hãy hết lòng với nhau
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì ta hãy hết lòng với nhau
Một cũng chấp mà hai cũng
chấp
Chất chứa trong lòng chi mà khổ
Trăm điều bỏ, ngàn điều cũng bỏ
Chất chứa trong lòng chi mà khổ
Trăm điều bỏ, ngàn điều cũng bỏ
Thong dong tự tại thế mà vui
Thật ở đâu xa thật ở lòng
Cõi lòng thanh tịnh tợ hư không
Mùi hương phảng phất sen thơm ngát
Mùi hương phảng phất sen thơm ngát
Át
cả bùn nhơ chốn bụi
hồng
Nhận cho về với vô dư
Ta người tan biến giữa hư không này
Bóng vờn lên ngọn tử sinh
Gậy khua đầu gậy giật mình thiên thu
Trăm năm nhìn xuống đời hư ảo
Phút chốc nhìn lên ngộ lẽ trời
Ta trồng hạt giống từ bi
Ngày sau kết trái vô-vi-cúng-dường
Nguyện trên khắp nẻo vô thường
Người đi phổ độ vào đường
chân như
Thỏng tay buông những lụy
phiền
Chậm câu hơi thở trên triền trầm luân
Lắng lòng trong giọt tham sân
Là khi thiền vị đã gần nơi tâm
Chậm câu hơi thở trên triền trầm luân
Lắng lòng trong giọt tham sân
Là khi thiền vị đã gần nơi tâm
Lắng lòng theo những nhịp
chuông
Buông dần tục niệm bên tuồng đời kia
Buông dần tục niệm bên tuồng đời kia
Miệt mài thương ghét sớm khuya
Rồi mai
cũng vất xuống bia mộ mình.
Gió ngát rừng hương trăng nở hoa
Trời cao lồng lộng mấy yên hà
Một mai ngồi lại bên sông vắng
Ta về ngồi lại tình hư ảo
Hư ảo không còn chỉ có ta
Gió ngát rừng hương trăng nở hoa
Trời cao lồng lộng mấy yên hà
Một mai ngồi lại bên sông vắng
Mặc khách giang hồ lặng lẽ
qua
Vô minh rớt lại ta
bà
Soi trong tự tánh thấy ta lại về
Thoát ra từ vực u mê
Vô thường được mất có hề chi đâu.
Soi trong tự tánh thấy ta lại về
Thoát ra từ vực u mê
Vô thường được mất có hề chi đâu.
Hư ảo không còn chỉ có ta
Có không còn mất
chẳng bận lòng
Yêu ghét được thua chẳng mong trông
Mở rộng tâm ra lòng thanh thản
An vui tự tại dạ thong dong
Yêu ghét được thua chẳng mong trông
Mở rộng tâm ra lòng thanh thản
An vui tự tại dạ thong dong
Tìm ta một cội nghỉ
chân
Giữa chan chát nắng giữa tầm
tã mưa
Ngược dòng sinh tử xô
đưa
Tim ta một cội để vừa đủ
che
Lối quen khấp khiễng đi
-về
Gót chân đã mỏi, đam mê đã
chùng
Ta từ vô thí mịt
mùng
Bước chưa ra khỏi một vùng nhân
duyên
Tìm ta một cội chân
nguyên
Vào nương bỗng mất, nhập
miền vô ưu
Sưu
Tầm