Ảnh mang tính chất minh họa
VIẾT CHO EM, NGƯỜI GÁC CỬA!
10h10 ngày 25.05.2016·
Em chắc chỉ khoảng tầm đôi mươi, em còn trẻ lắm, nhỏ xiú như đứa em út cuả chị. Nhìn em ngồi vạ vật nơi góc hành lang, ngủ gà ngủ gật, khuôn mặt chất chứa sự căng thẳng và mệt mỏi, lòng chị bỗng trào dâng cảm giác thương xót em, nước mắt chị trào ra, đẩy lùi mọi giận dữ - bực bội chị định trút vào em trong nỗi uất ức bị giam cầm...
Chị ngồi xa xa ngắm nhìn em, chị từng nghĩ chị sẽ đến bên cạnh em, hỏi thăm em và mời em ăn bữa cơm cùng chị, nhưng chị đã không thể làm thế, chỉ bởi vì ánh mắt em luôn tha thiết nhìn chị, đó là một ánh mắt biết nói, tia nhìn của em chất chứa sự hối lỗi, có cả sự cảm thông và hoảng hốt lo sợ… Có lẽ em sợ chị sẽ mắng nhiếc em, có lẽ em sợ rơi vào tình cảnh phải đối phó với chị, phải đẩy chị lùi lại bậc cửa, em sẽ khó nhọc và bối rối trong việc cản ngăn không cho chị ra khỏi nhà, có lẽ vì thế nên ánh mắt ấy tràn ngập sự van lơn và buồn lắm…
Chị tự hỏi em học tới lớp mấy, gia đình em ở đâu, ba mẹ em, bạn bè em có biết em đang co ro nơi góc hành lang chật hẹp? Sao em lại lựa chọn công việc khốn khổ này? Lương tháng của em nhiều không, nó có đủ để bù đắp cho nỗi tủi nhục của em, nó có đủ để mua một nhân cách đang bị người ta lợi dụng và chi phối?
Càng nhìn em chị càng thấy thương em xiết bao, tuổi của em đáng lẽ phải được tung tăng, thả bay ước mơ với hoài bão về một sự nghiệp tươi sáng. Ấy vậy mà em lại ngồi đây với vai trò người gác cửa, tay cầm chiếc điện thoại trong nỗi mòn mỏi khắc khoải. Chiếc chiếu em trải nằm tạm trước hiên nhà cũng đã ố đen xen lẫn màu vàng úa, có lẽ chiếc chiếu này đã theo em trong những năm tháng đủ dài, đã dầm mưa dãi nắng cùng em với một công việc khổ nhục và hèn kém. Chị muốn phủ lên dáng em co quắp trong đêm dài một chiếc chăn mỏng, ấy vậy mà chị lại không thể, bởi chị biết em sẽ từ chối theo bổn phận, và chị không muốn phải tiếp tục rơi nước mắt vì em trong khoảnh khắc đau lòng ấy…
Bạch Cúc - tác giả bức thư
Em ơi, suy nghĩ lại đi em, chẳng bao giờ là muộn để quay đầu làm lại. Em có thể chọn cho mình một công việc khác, tuy cực nhọc nhưng không bao giờ là hèn kém, em có thể được tự do, được tự hào ngẩng cao đầu với giọt mồ hôi và bàn tay lấm bùn đất của mình. Em sẽ không bao giờ phải cúi đầu, phải hổ thẹn và lấm lét nhìn người em đang canh giữ, em sẽ từ bỏ chuỗi ngày chán chường chạy theo những bóng người, phải nhắn tin báo cáo mọi hoạt động riêng tư, xâm phạm quyền tự do của người khác…
Về đi em, hãy trở về với gia đình và ngôi nhà ấm cúng của riêng mình, sao em lại ngồi đây bên hiên nhà một người không quen biết, ngồi canh gác những người chẳng oán thù, chẳng nợ nần gì với em để rồi em phải nhận lãnh sự tức giận hay lòng thương xót của họ.
Em ơi, cuộc đời còn dài lắm, sẽ có rất nhiều những đổi thay, rồi sẽ tới một ngày ai trong chúng ta cũng buộc phải đối diện với tòa án lương tâm của chính mình. Ngày ấy không còn xa xôi nữa, ngày ấy ở nơi trên đất nước này, người ta sẽ phân xử công minh, rõ ràng giữa công và tội. Đến ngày ấy chị không biết em sẽ thế nào, em sẽ ra sao, liệu em và gia đình có còn cơ hội để ngẩng đầu vui sống?
Chị viết cho em, viết cho người gác cửa như viết cho một đưá trẻ lầm lỡ lạc đường. Em ơi quay đầu về đi em, đừng lo lắng sợ hãi, dù thế nào em cũng phải giành lại nhân cách và lòng tự trọng của chính mình, xin em hãy thắp sáng ngày mai bằng hành động của mình hôm nay, chị thương em!
Bạch Cúc
5 nhận xét :
BÌNH LUẬN:
Bài viết thật tình cảm ,nhưng có lẽ bài viết này chỉ dành cho những người có lương tri . Còn cái bọn " gác cửa " ấy và lũ quan thầy của chúng thì ngang " đàn gảy tai trâu ".Trả lời
Không chị ơi,em không thể quay lại được đâu chị ơi.Chị có biết không,gia đình em đã tự hào biết bao khi đã chạy thành công cho em làm người gác cửa dù đã tốn kém gần tỷ bạc.Gia đình em có quyền tự hào về việc đó bởi có những gia đình cũng mất số tiền như gia đình em nhưng họ đã mất trắng khi việc đã không thành.Quay lại thì em lấy gì làm sinh kế chị ơi,đất đã mất,rừng đã hết,biển thì đã chết và hàng chục nghìn cử nhân thạc sỹ"hàng Việt Nam chất đống cao"còn vất vưởng ăn bám đấy chị ơi.Xin chị cho em được làm người gác cửa trung thành cho chị,chị nhéTrả lời
Thật ra cũng vì miếng cơm manh áo mà phải làm việc gác cửa thay chó,cũng nhục nhã chẳng sung sướng gì,mà cũng không phải đơn giản mà có vị trí CHÓ này đâu,cha mẹ cũng phải mất tiền chạy đi nghĩa vụ,chạy danh hiệu chiến sỹ quyết thắng ,chạy đối tượng đảng,chạy điểm khi thi vào trường chuyên nghiệp,chạy vào cơ quan có khả năng nặn bóp để thu hồi vốnTrả lời
Nhắn ai người xứ Á Đông
Sống mà không hiểu Tổ tông muốn gì
Sống vương tội ác vô tri
Không riêng mình chịu, gây suy Gia đình
Con cái, chồng vợ, thân sinh
Đều chịu bi đát do mình gây ra
Quên mình thì còn Mẹ Cha
Quên mình còn vợ con ta ở nhà
Gây tội quỷ sứ không tha
Một mình độc ác cả nhà chịu chung
Đây chưa phải con đường cùng
Khuyên ai suy ngẫm chớ khùng chớ điên!
Điều ác, quả báo nhỡn tiền
Dù chui xuống đất lật lên để hành
Vợ con thân sinh các anh
Chắc chắn sợ cảnh bạo hành người dân
Chuyện này liên lụy người thân
Hãy suy cho kĩ nhắc cân đời mình
Làm gì? Hãy nghĩ gia đình
Đừng để gia quyến điêu linh não lòng!