NẮNG đi khuất nẻo chân đồi
TÀN ngày cô quạnh bồi hồi xót xa
NGÃ vào chiều tối bao la
XUỐNG đời lạnh giá xót xa bơ phờ
CUỐI đường hai kẻ bơ vơ
THU tàn gió hú dại khờ thế nhân
NHÁNH cây trơ cả bụi trần
CÂY làm thập tự dành phần cho ai?
TRƠ lòng vô cảm đã chai
TRỤI xơ tình nghĩa, tàn phai tâm hồn
VI vu đánh mất ơn khôn
VU vơ chẳng biết kính tôn ơn Ngài
GIÓ gầm giận trái tim chai
GẦM lên báo thức Ngôi Hai giáng trần
MÙA đông thiếu vải che thân
ĐÔNG khuya giá buốt ngàn lần xót xa
ĐANG đêm tiếng khóc vỡ òa
ĐẾN trần gian chẳng nóc nhà che thân
THÌ ra đàn vật ân cần
THẦM thì hơi thở ấm thân Hài Đồng
HAI người lữ khách đêm đông
NGƯỜI người xua đuổi, ra đồng Bê Lem
LỮ hành nghèo chẳng ai xem
KHÁCH giầu người đón, kẻ khen ngát lời
TRẦM tư suy ngẫm sự đời
NGÂM nga bạc bẽo ai thời hiểu ra
TRÊN trời Ngài dõi theo ta
ĐƯỜNG trần hai ngã, bên tà, bên ngay