Giáng Sinh đã qua. Không khí tưng bừng rộn rịp chào đón năm mới cũng đã nguội tàn. Viết về mùa giáng sinh, hay ngày giáng sinh trong khoảng thời gian này, lại gửi đăng ở một trang báo thiên về nhận định chính trị hẳn là lạc đề, lạc quẻ. Không đâu, những gì sắp được viết ra đây chẳng phải là truyện, hay một vài trang tùy bút, tạp ghi. Đây là một câu chuyện kể mà những sự kiện có tính cách cá nhân. Kể chuyện ngắn gọn và đầy đủ cũng không phải sở trường của tôi. Kệ, cách nào cũng được. Một biến cố quan trọng, ngay ngày sinh nhật Chúa, tôi bỗng trở thành một phần tử nguy hiểm cho an ninh quốc gia Việt Nam. Tại sao không viết?
25/12/2015.
Ở Việt Nam không phải là ngày lễ. Mọi người làm việc ở các công, tư sở đều phải đi làm bình thường. Tôi được gửi giấy mời đến bộ công an, cục quản lý xuất nhập cảnh nằm trên đường Nguyễn Trãi. Giấy hẹn ghi rõ là có mặt vào lúc 8 giờ sáng. Thư mời không lý do ngoài ba chữ "để làm việc". Làm việc mà việc gì? Bạn tôi nói, ở đây, nhận được giấy mời là phải đi trình diện, không hỏi han chi hết, đến đó rồi mới biết lý do. Nhưng tôi vẫn cương quyết liên lạc bằng điện thoại, trước khi đến nơi hẹn.
Nhân vật "làm việc" với tôi là một anh người miền Nam. Giọng trẻ, âm hưởng nghe vui vẻ, cởi mở.
Tôi nói, anh có thể cho tôi biết bộ công an mời tôi đến với lý do gì?
Chị đã khai tạm trú chưa?
Từ mười năm nay, mỗi lần về có bao giờ tôi khai tạm trú đâu, hình như chuyện đó đâu cần nữa.
Thế thì chị sai rồi.
Thôi ngày mai chị đến gặp em rồi chúng ta trao đổi tiện hơn. Trong điện thoại không thể nói nhiều được nhe chị!
Tám giờ sáng, trong khi chúng tôi còn loay hoay đẩy xe vào bãi gửi ngay trong sân của bộ thì đã nghe tiếng gọi phía sau.
Chị Lan, chị Lan!
Trời ơi, như đã quen biết nhau tự thuở nào. Thế là tôi bắt đầu chị chị em em với người thanh niên trẻ này. Anh ta nói với chị bạn, người chở tôi đến là chị có thể về nhà hay đi đâu đó, 3 tiếng sau trở lại.
Khi anh dẫn tôi vào phòng điều tra. Không phải chỉ riêng mình anh ta mà còn thêm một thanh niên khác. Tạm gọi tên hai người là Nam và Bắc. Vì nhân vật thứ hai này người Bắc. Mặt mũi lạnh lùng, sắc sảo hơn. Tôi cũng chị em luôn cho tiện. Tại sao không? Họ gọi tôi bằng chị, xưng em rất thân mật mà! Trời nóng, trên bàn để sẵn nước uống giải khát mát lạnh. Đủ để có năng lực « làm việc » trong ba tiếng đồng hồ. Tôi không hiểu ai đó đã từng làm việc với CA như tôi ngày hôm nay và thái độ của họ như thế nào? Khúm núm, sợ sệt e dè, hay lạnh lùng đề cao cảnh giác. Riêng tôi, tôi cảm thấy rất thoải mái bởi trong tâm tôi nghĩ, tôi có làm gì đâu mà phải sợ. Có thể là tôi nhẹ dạ, yếu mềm. Sống nhiều bằng tình cảm, dễ bị lung lạc chăng? Vì thành thực mà nói tôi thấy cậu an ninh người Nam này có vẻ dễ mến. Tôi nghĩ cậu đang làm bổn phận của cậu. Cũng là một công việc thôi.
Câu chuyện được mở đầu bằng chuyến về VN của tôi. Về bao lâu? Đi được những đâu rồi? Còn đi làm không? Bên Pháp đời sống thế nào?
Sau vài điều han hỏi đượm đầy tình nghĩa đồng bào. Cái gọi là "làm việc" mới thực sự bắt đầu bằng câu hỏi:
Chị nghĩ sao, nếu có người tố cáo chị là thành viên đảng Việt Tân? Rồi thì… Chị có thường đi dự những buổi sinh hoạt của VT không? VT có bao giờ mời chị gia nhập đảng của họ? Có bao giờ họ mời chị viết bài cho Chân Trời Mới? Và chị đi họp riêng với họ bao giờ chưa? Một loạt câu hỏi chỉ xoáy vào đảng VT.
Tiếp đến là những tên tuổi được nêu ra hỏi xem tôi có quen biết gì với các nhân vật này. Rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ người được dẫn đầu danh sách là ông nguyễn Gia K. Rồi thêm một loạt những tấm hình được in ra bằng máy vi tính. Những khuôn mặt đấu tranh rất là "chi bảo" ở Paris.
Qua cách họ gọi tên và nói về từng người. Ai cũng được nhắc đến một cách thân mật như anh A, chị B, chị C v.v… Tôi hiểu là an ninh VN biết rất nhiều, biết rõ từng người. Tai mắt của họ đầy dẫy ở Paris. Đến nổi tôi phải hỏi ngược lại : em có qua Paris bao giờ chưa mà sao ai em cũng biết vậy? Chị nhìn thử xem có gặp em ở Paris bao giờ chưa? Cậu ngẩng cao mặt nhìn tôi, và cậu xác nhận. Có, thỉnh thoảng em cũng có qua bên đó.
Một cuộc trò chuyện kéo dài từ 8 giờ sáng cho đến 11 giờ trưa, giữa ba người chưa hề quen biết. Hỏi mãi cũng vậy thôi. Nên lâu lâu lại chuyển đề tài, nói về gia đình tôi, về những nơi tôi mới vừa đi chơi. Về chuyện tôi về VN học vẽ. Về những cuốn sách tôi đã xuất bản, tiền bỏ ra in ấn. Cậu nói, tôi cứ viết tiếp đi, đưa về cậu giới thiệu cho in, không tốn nhiều tiền như tôi in ở Mỹ. Câu chuyện của chúng tôi cũng không đến nỗi căng thẳng. Thoải mái đủ để tôi xỏ xiên lại vài câu. Tôi nói, ở Paris có rất nhiều hội đoàn, nhiều sinh hoạt. Hội đoàn nào tổ chức tôi cũng tham gia. Xa quê, tình cộng đồng, đồng hương với tôi rất quý. Nếu ai đi dự sinh hoạt cộng đồng về VN cũng bị mời lên hỏi cung thế này thì chắc nhà nước chẳng cần cấm, chán, chẳng ai muốn về đâu.
Chúng ta đang làm việc vui vẻ như thế này mà sao chị lại cho là hỏi cung? Cậu nói, em rất hiểu thứ tình cộng đồng mà chị đề cập. Nhưng, chị có quyền tham dự, đừng có mục đích. Kỳ này chị làm việc với tụi em sạch sẽ trơn tru thì sau này chị sẽ về thoải mái thôi.
Tóm tắt những điều tôi trả lời trong cuộc điều tra này: Tôi khẳng định tôi là một người viết văn, văn chương đúng nghĩa. Tôi luôn giữ một chỗ đứng độc lập, tự do. Tôi không muốn ràng buộc, lệ thuộc vào bất cứ một tổ chức nào.
Tôi có vài người bạn thân trong đảng VT, họ là bạn tôi trước khi là đảng viên VT và bây giờ vẫn là bạn. Đừng hỏi tôi người này hay người kia có phải là VT không? Tôi có phải là đảng viên của họ đâu mà tôi biết tất cả, và được họp riêng với họ.
Ngồi đó, cười cười nói nói. Tôi cứ tự hỏi, sao họ lại mất thì giờ với một người viết lách như tôi, chỉ viết được dăm ba cuốn sách về đời thường, về tình yêu tâm lý, không có một chút nào màu sắc chính trị. Nếu có, thì lâu lâu vớ được một bản tin nào đó trên báo Pháp, nói về VN thì ráng ôm tự điển dịch rồi phỏng theo để viết.
Nhưng điểm và diện chỉ lộ rõ vào những phút cuối. Cậu Nam nói: đáng lý, em mời anh B (chồng tôi) lên làm việc nhưng mời chị đủ rồi. Chị về nói với anh đừng share bài chống phá nhà nước nữa. Họ hỏi tôi về khoảng thời gian chúng tôi chưa thành vợ chồng. Tôi có biết chồng tôi làm gì trước đó? Tôi nói với họ, chồng tôi là một người ít nói. Tôi không biết và cũng chẳng cần biết quá khứ của anh. Hiện tại chồng tôi là một nghệ sĩ, một nhạc công. Hội đoàn nào cần giúp vui văn nghệ thì anh giúp. Không theo đảng phái nào hết.
….
Chuyện tưởng đã ngừng tại đó sau khi tôi ký biên bản những gì đã khai, cam kết không phải là đảng viên VT. Cam kết về VN kỳ này, không mang theo một sứ mệnh của ai giao phó. Không chống phá nhà nước. Cậu Nam xin Email, hẹn lần tới tôi về Sài Gòn sẽ mời đi uống cà phê. Anh Bắc chỉ ngồi chứng kiến, dò xét. Lậu lâu phán một câu đã nhắc nhở tôi rằng: chúng tôi làm việc với chị thoải mái, vui vẻ, về bên ấy chị không được viết này, viết nọ… Chuyện bị mời "làm việc" khi về VN xảy ra như cơm bữa. Tôi chẳng phí phạm óc não, thời gian để viết này, viết nọ. Đáng gì để mà viết! Đã có rất nhiều người viết.
Nhưng chẳng bao giờ tôi quên một câu nói của anh ta, tôi thực sự sửng sốt khi nghe.
"Người ở hải ngoại chỉ tìm cách nói xấu đất nước, chê bai đất nước nhưng tại sao lại cứ rủ nhau về? Chúng tôi cần ngoại tệ, một Việt kiều về nước tiêu ít nhất cũng vài ngàn đô. Nhưng chúng tôi không thể đón tiếp những người vào nhà chúng tôi, phá hoại gia cang, gia đình của chúng tôi".
Về đến Paris, hai ngày sau là tôi nhận Email thăm hỏi ngắn gọn, lại rất "hình sự". Chào anh chị, Tôi… muốn hỏi thăm anh chị đã về tới Paris bình an chưa? Tôi không nghĩ đây là người mới vài ngày trước còn chị chị em em, hẹn hò cà phê cà pháo. Có thể trên bút tích ghi lại, cậu đã xử sự đúng nghĩa tinh thần "làm việc" của một nhân viên an ninh chăng?
Có lẽ phải gọi tôi là người "đa đảng". Hội nào, tổ chức nào làm việc tích cực cho cộng đồng là tôi ủng hộ. Họp hành văn nghệ, ăn uống, nơi nào vui vẻ bổ ích thì tôi tham gia. Tết do Tổng hội Sinh Viên VN tổ chức thì hầu như không năm nào tôi vắng mặt. Bởi lẽ nó như một ngày hội lớn, quy tụ rất nhiều đoàn thể, có cả sự góp mặt của những hội đoàn Pháp. Một năm chỉ có ngày này là tôi gặp được rất nhiều bạn hữu mà có thể cả năm không gặp. Đặc biệt năm nay có một anh nhiếp ảnh trẻ, mang đồ nghề đến và dựng một cái studio dã chiến chụp free cho những ai muốn chụp, nên đông và vui hơn bình thường. Tôi chụp rất nhiều hình, cứ gặp nhau tay bắt mặt mừng xong là kề vai, bá cổ chụp hình kỷ niệm. Ngoài anh nhiếp ảnh, lấy Email gửi cho vài cái hình. Chẳng ai gửi cho tôi, mà tôi cũng chẳng quan tâm, cần thấy những tấm hình.
Chuyện chưa xong, chưa trơn tru, sạch sẽ như hai cậu Nam và Bắc đã nói với tôi hôm đó.
Vài ngày sau, tôi nhận Email của cậu Nam. Cậu khen tôi chụp hình đẹp. Và mỉa mai tôi, nói tôi không phải là thành viên VT mà sao đứng chụp với VT? v.v…
Thôi xong! Về bên đó, tôi đã bị khủng bố tinh thần và về đây cũng còn bị quản chế nữa sao? Vô lý! Điều này tôi không chấp nhận. Và một cuộc chiến chữ nghĩa, ý thức hệ tiếp diễn. Tưởng đã xong nhưng chưa xong.
25/12/ 2016.
Lạ lùng là sự việc cũng bắt đầu vào khoảng 8 giờ sáng tại phi trường TSN. Tôi xếp hàng để chờ xét hộ chiếu nhập cảnh. Ai bước vô cũng chỉ tích tắc không đầy hai phút là ra. Chỉ có tôi là được anh nhân viên cầm chân rất lâu, mắt anh ta không rời khỏi màn hình. Cặp mắt có chút gì đó hí hửng. Tôi hỏi, có cần vé máy bay không? Cậu ta nói, cũng được. Trong lúc tôi đang lục ví thì một nhân viên khác đi tới đứng sau lưng cậu. Họ nói chuyện với nhau những câu bâng quơ nhưng cả hai, người ngồi, người đứng, không hề nhìn nhau. Bốn con mắt đều chăm chú vào màn ảnh điện toán. Sau cùng cậu ngồi nói với cậu đứng: chị này đứng lâu lắm rồi, thôi mời chị qua bên kia.
Bên kia là một văn phòng. Tôi vừa bước đến thì lập tức một người từ trong phòng đi ra, tay cầm sẵn một xấp giấy tiến tới hỏi tôi.
Chuyến này chị về làm gì? Với ai?
Con và cháu tôi đó, chúng tôi đi du lịch.
Vì lý do an ninh quốc gia chúng tôi không thể cho chị vào VN. Nhưng anh chị này được vào đi chơi thoải mái.
Anh ta nói và hướng về vợ chồng con gái tôi đang đứng cạnh đó.
…À, tất cả đã sẵn sàng. Tín hiệu được truyền đi từ quầy kiểm soát hộ chiếu vào phòng an ninh trong tích tắc. Mẫu giấy từ chối không cho nhập cảnh cũng có sẵn trong máy. In vừa xong là tôi bị mời ra.
Tôi quay lại nói với vợ chồng đứa con gái. Mẹ có nói với con rồi. Thôi ra làm giấy tờ đi, kẻo trễ. Tôi vô ý, lại không nói tiếng Pháp với con gái. Nên khi nghe tôi nói, cậu ta hỏi ngay. Vậy là chị cũng đoán trước việc này sao? Đúng, vì năm ngoái tôi đã bị mời. Tôi biết rằng năm nay cũng không suôn sẻ. Vậy sao chị không đến đại sứ quán hỏi trước xem có về được không rồi hãy đi cho khỏi mất thì giờ?
Từ lúc rời khỏi quầy xét hộ chiếu, tôi chỉ ráng tập trung đầu óc, cố nhớ coi phải dặn con tôi làm gì, giao lại cho nó vài thứ đồ dùng, tiền bạc mà tôi đang giữ. Thái độ tôi rất bình tĩnh, có phần nào coi thường. Nhưng khi nghe câu nói này thì tôi nổi giận. Tại sao tôi phải hỏi? Visa nhập cảnh các anh cấp còn hiệu lực thì tôi đi, hỏi cái gì? Không cho tôi vào thì tôi ra.
Sau khi tôi ký tên, cậu ta lấy passport của tôi để làm vé lên tàu. Lúc này, tôi mới nhận ra là có một quầy check-in chần dần ở đó. Cô tiếp viên vừa nhìn thấy cậu đưa passport của tôi thì la lên… Trời mới xong 7 người, bây giờ còn hai người nữa hả? Dĩ nhiên quầy này chỉ làm vé chứ không cân hành lý. Quầy dành trục xuất cho tiện mà. Từ đó, quẹo qua vài bước, leo lên vài nấc thang rồi lại trở xuống bằng một cầu thang cuốn là vào ngay phòng chờ lên máy bay.
Vậy là sáng nay, họ đã từ chối cho nhập cảnh 9 người. 2 trong 9 người sau cùng là tôi và một thanh niên Pháp. Passport của anh Tây này bị trục trặc chi đó, khi anh du lịch ở xứ Chùa tháp, trước khi đi VN. Còn 7 người kia là ai? Có lẽ họ đã rời khỏi bằng chuyến bay vừa cất cánh trước đó. Họ là nhà báo, nhà văn, có tổ chức hoạt động chống CS hay đơn thuần chỉ là những người Việt thường tham gia biểu tình, tham dự hội hè dưới lá cờ vàng, mà vô tình nằm trong những tấm hình nào đó được chuyển tải lên mạng truyền thông?
Khi Trung cộng đặt giàn khoan khổng lồ HD 981 ở lãnh hải VN. Khi cá chết trắng xóa đầy biển miền trung vì tập đoàn Formosa xã thải gây ô nhiểm, ngư dân không còn đường sinh kế mà nhà nước lặng im. Còn biết bao nhiêu điều bất công khác… Lòng yêu nước, xót xa thương dân mình thì người Việt hải ngoại tổ chức đồng hành cùng người trong nước biểu tình phản đối. Biểu tình ở VN thì bị đánh đập, hành hung, có khi còn đi tù. Bên này tinh thần cũng không được thoải mái. Bởi vì đi thì đi, tức quá phải đi, nhưng không ít người đã rất e dè, tránh chụp hình, lý do là còn người thân ruột thịt bên nhà. Lạng quạng là hết đường về.
Ngoại trừ một số người sống tách biệt cộng đồng, không hề lên tiếng với bất cứ một diễn biến nào của đất nước. Tôi tin rằng khi về VN, bước vào khu vực làm thủ tục nhập cảnh, dù không lộ ra nhưng không ít người cảm thấy phập phồng lo ngại. Nhất là lúc nhìn thấy cảnh mấy ngài nhân viên ngồi kiểm soát giấy thông hành mà thỉnh thoảng lại quay ngoắc về phía đám đông đang chờ đợi tới lượt mình với đôi mắc sắc lẻm như dao. Theo tôi, đây là một hình thức khủng bố tinh thần có bài bản.
Bộ ngoại giao cấp visa nhập cảnh nhưng bộ an ninh thì không cho vào. Tất cả chỉ có một lý do duy nhất "vì an ninh quốc gia". Luật này của VN, và chỉ có người VN chấp nhận, phải chấp nhận. Với người nước ngoài, thì đây là một điều quá sức lạ lùng. Nên cậu con rể Pháp của tôi cứ đăm đăm nhìn anh nhân viên hải quan. Cậu nói với tôi, tại sao không gọi điện thoại cho lãnh sự Pháp? Pháp không thể để dân họ bị đối xử như vậy. Con rể tôi chưa biết chuyện có lần ngài đại sứ Pháp thân hành đến thăm một người dân của ông mới ra khỏi nhà tù VN vì tội bất đồng chính kiến, ông đã bị công an dân phòng hành hung, chận ngay đầu ngõ, không cho gặp. Tôi bị chận ngay cửa nhập cảnh với một thái độ khá lịch sự đã là tốt.
Chuyến đi này, tôi nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục mời tôi "làm việc". Tôi đã chuẩn bị để đối đáp. Tôi không nghĩ là mình bị từ chối nhập cảnh.
Tôi nguy hiểm vậy sao?
Có phải tình hình trong nước đang rối ren, nên phòng cháy hơn chữa cháy. Và bắt lầm hơn tha sót?
Paris 6/1/ 2017
BÌNH LUẬN
Cảm ơn tác giả đã kể lại câu chuyện của mình thật rõ ràng và chi tiết thâm thuý.
Trích 1) : "Đặc biệt năm nay có một anh nhiếp ảnh trẻ, mang đồ nghề đến và dựng một cái studio dã chiến chụp free cho những ai muốn chụp, nên đông và vui hơn bình thường. Tôi chụp rất nhiều hình, cứ gặp nhau tay bắt mặt mừng xong là kề vai, bá cổ chụp hình kỷ niệm. Ngoài ra anh nhiếp ảnh, lấy Email gửi cho vài cái hình."
Tác giả đã nói thiệt, chỉ ra cho bà con biết một sự thật, đó là mấy anh công tác nước ngoài của Việt gian cộng sản... đó là những tay làm việc cho ngành phản gián hải ngoại của bộ an ninh cs. Trong chùa còn có, huống chi ngoài đường. Những tấm hình đã chụp, đâu nào có phải là chụp cho vui... bà con nên nhớ rõ, những việc này tại các sinh hoạt cộng đồng nhé. Tuyệt đối, không để cho người lạ chụp hình . Tại sao ? xem đoạn trích (2) sau đây :
Trích 2) : "Vài ngày sau, tôi nhận Email của cậu Nam. Cậu khen tôi chụp hình đẹp. Và mỉa mai tôi, nói tôi không phải là thành viên VT mà sao đứng chụp với VT ? v.v…"
Trích 3) : "Người ở hải ngoại chỉ tìm cách nói xấu đất nước, chê bai đất nước nhưng tại sao lại cứ rủ nhau về ? Chúng tôi cần ngoại tệ, một Việt kiều về nước tiêu ít nhất cũng vài ngàn đô. Nhưng chúng tôi không thể đón tiếp những người vào nhà chúng tôi, phá hoại gia cang, gia đình của chúng tôi."
Tới đây thì đã rõ mặt ai ? là thằng tồi bại, lưu manh và láu cá vặt... đó là thằng Việt gian cộng sản làm tay sai và bán nước cho tàu. Nói cho rõ ràng và thẳng thắn là như vậy. Chớ còn ai vô đây nữa.
Việt gian cộng sản đánh đồng cái đảng Việt gian là đất nước, là dân tộc, là gia cang, là gia đình của chúng. Còn đảng, còn mình nghĩa là gì ?
Trong lúc đó : Người ta về là về với gia đình, về với quê hương, chớ có ai về với cái đảng chết tiệt của chúng nó mà làm gì ? và cũng phải về vì lý do cực chẳng đã như tang chế ma chay.
65 % đảng viên chúng nó còn đang tìm đường dzọt lẹ kia kìa. (xem link đính kèm : http://www.tintuchangngayonlin...
Không lẽ nào, người Việt Tự Do Hải ngoại tiếp tục để chúng nó xem người về VN là con bò sữa, về đưa vú cho nó vắt cho đến khi hết sữa thì ra đi trở lại.
Tấm gương của Miến điện còn rất mới . Nhờ dân chúng MĐ :
- Trong nước thì biểu tình rầm trộ [ có bị bắt , bị đánh đập , đổ máu ...]
- Người ngoài nước thì cương quyết không gởi tiền , không về thăm , không du lịch ...mà chính quyền độc tài , quân phiệt bị sụp đổ.
Xin gởi một lời nguyện cầu cho Việt nam .
Tôi cũng không có gì nguy hiểm cho Việt cộng nhưng mà mình đi thì tụi nó sẽ còn tồn tại lâu hơn và giờ tôi đã quyết định không về,vợ tôi có nói những hành động trả thù ngầm Việt cộng của tôi sẽ có thể bị lộ. Tôi mở quán canh những thằng dân phòng, công an, đoàn viên, chủ tịch và phó VC ăn thiếu là bỏ một giọt thuốc chuột cho tụi nó ăn, bất nhân đó nhưng cái ác phải bị hủy diệt
Thưa các anh chị và các bạn, Trước hết xin chân thành cảm ơn và ghi nhận tất cả mọi ý kiến khen chê. Trong bài viết trên, tôi chỉ cố gắng viết ngắn gọn, chứ nếu kể ra thì nhiều lắm... Xin tâm tình chút xíu là tôi không đi du lịch. Trong việc trao đổi với an ninh điều tra trước đó. Tôi có nói, còn người thân thì về thăm, chứ đất nước này khi trở về tôi cảm thấy mệt mỏi. Vì thấy mình như một mụ nhà quê, có cái bóp đẹp, không dám xách, có cái dây chuyền không dám đeo. Ăn mặc, xuề xoà, đơn giản chừng nào tốt chừng nấy. Lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Chuyến này tôi về với vợ chồng con gái và hai đứa cháu. Con gái tôi rời VN chưa đầy 2 tuổi, nó muốn biết VN, nơi nó sinh ra. Con tôi đi du lịch với Voyayge Du Monde. Một dịch vụ của người Pháp. Ghi tên và trả tiền tại Paris. Họ có đủ phương tiện y tế v..v.. Những người Pháp còn dặn con tôi, nếu có đi chơi riêng thì không được ăn hải sản, trái cây thì phải gọt vỏ hẳn hoi. Tránh thịt sống. Kể ra thì khá an toàn. Nhưng tôi cảm thấy không yên tâm, sợ cảnh bắt cóc con nít, cướp giật.. Tôi đi theo, cốt chỉ để giữ hai đứa cháu khi các con về tới SG, cần đi phố, hay đi chơi đâu đó mà thôi. Lúc xuống máy bay ở phi trường Paris, khi được phỏng vấn, tôi có nói quê hương bây giờ "ngoảnh lại tha hồ may trắng bay ". Có lẽ các con tôi cũng vậy. Kính chúc quý anh chị và các bạn một năm mới đầy may mắn, hạnh phúc.
Kính thưa chị Lan,
Củng còn nhiều người ra nước ngoài rồi chẳng bao giờ trở lại Việt Nam nữa, họ là những người rất yêu mến quê hương, nhưng họ cãm nhận được cái quý giá và thiêng liêng của Tự Do mà Trời, Phật đã ban cho con người. Chì vì họ không thể nào nhìn bộ mặt của loài ác quỷ đỏ mà họ không thể trở về đất nước đã bị chúng cướp đi mất, họ bắt đầu yêu mến các nước và dân tộc theo thể chế tự do khác, trái đất này còn thiếu gì nơi để tận hưởng nhửng vẽ đẹp của trời đất. Một lý tưởng cao đẹp khác là góp phần tranh đấu cho công cuộc giải thể cộng sản để quê hương thoát khỏi bàn tay sắt máu bạo tàn của loài ác quỷ đang hành hạ người dân trong nước. Kính chúc chị mọi sự tốt lành.
Anh/ Chị đừng phiền lòng.Câu chuyện của anh/chị rất gần với hiện thực VN.
Thứ bảy rồi tôi vừa trả tiền cho 1 tuần đi chơi ở Valarta, Mexico, all inclusive vào cuối tháng này, xem ông Trump có quyết định xây tường ở biên giới Mỹ-Mễ không. Người Mễ rất chăm chỉ làm việc ở các khu du lịch này.
Tôi đã từng về VN 3 lẩn, vì thân nhân, lần cuối 2009. Và sẽ không dự định về nữa vì chẳng thực sự giúp gì được người mình.
Tôi rất buồn vì nếu có về VN tôi cũng chỉ mong gần gũi những người dân hiền lành chất phác đầy tình người. Tôi còn 4-5 tuần nghỉ nữa cuối tháng
3, sẽ tính đi chơi sau, và không thể về VN. Tôi càng thương VN, càng làm việc
chăm chỉ hơn ở Canada. Buổi sáng bây giờ ở đây rất lạnh, đi làm không thấy mặt trời, buổi chiều về 4 giờ, mặt trời đã chuẩn bị lên giuờng đi ngủ.
Tôi chưa bị làm khó dễ khi về VN nhưng với lương tâm của con
ngươì, tôi không thể quay về thăm chơi VN, dù tôi không phải là người có thể
coi là nguy hiểm cho chế độ cs VN này.
Với lương tâm con người tôi ủng hộ sự lật đổ chế độ cầm quyền
của đảng cs VN hiện nay. Chúng ta không thể có kế hoạch để làm việc với thiện chí cho VN nếu nhà cầm quyền cs VN này còn tồn tại.
Mục đich của nhà cầm quyền VN không còn để giữ nước mà là để
mất nước cho tàu cộng, cần phải lật đổ chế độ này.
Công nhận chị Lan thật là kiên nhẫn . Đã bị tụi nó mời " làm việc" năm 2015 . Năm 2016 vẫn tiếp tục về . Lại còn chị chị , em em với chúng dễ dàng . Rất chi là hòa hợp hòa giải . You are so nice !
"Du lịch" VN? Xuống phi trường hít thở không khí ô nhiễm, thực phẩm độc, nguồn nước sông cung cấp nước dùng hằng ngày ô nhiễm nặng, tai nạn xe cộ cao, "được niềm nở" chào đón ngay tại phi trường, được "mời đi tiếp đãi/ mần việc". Sao thiên hạ cứ ùn ùn về nộp mạng? Chắc phải đề nghị Nhà xb Thanh niên định nghĩa lại từ " du lịch" quá.
Thì chị đừng về, ở bên Pháp cập nhật thông tin viết bài, chỉ ra những bất cập trong việc nhập cảnh Việt Nam. Vừa an toàn, vừa tiết kiệm. Lại vừa chỉ cho tụi cộng sản thấy lý do của việc lượng kiều hối năm 2016 giảm 28%..
Bắt đầu chu kỳ giảm lượng kiều hối, ít nhất có t/g bài viết này tham gia vào việc giảm sút này: t/g sẽ không về VN nữa.
Bài chủ có thâm ý, chừa một khoảng trống cho các còm sỹ tranh luận.Thanks
Thưa chị Lan và toàn thể các còm sĩ viết còm bên dưới . Tôi đồng ý chị Lan cũng như những tiếng nói của các còm sĩ . Với tôi , quan trọng nhất các người Việt lưu vong ở hải ngoại giảm bớt tiền gởi về VN , thì CSVN sẽ mau sụp đổ . Còn chuyện các anh chị về VN du lịch hay thăm gia đình , bạn bè , bà con v.v... thì hình như chúng ta bàn chuyện nầy đã qúa trể . Về VN có chục kiểu về . Ví dụ như chị Lan là một kiểu . Về VN xong , khi quay trở lại Pháp mới có bài viết gởi (?) lên DLB chớ ! Để độc giả khắp nơi học thêm một chút đấu tranh chống CS . Nhất là những người trong nước đọc được bài viết nầy của chị Lan . Có người về để " chuyển lửa " đấu tranh chống CS . Có người về , mục đích là để giúp thương phế binh v.v... Tuy nhiên đừng về VN như những người phản quốc như Nguyễn Cao Kỳ , Thích Nhất Hạnh , Phạm Duy v.v... thì nên đừng về
Sao nói đúng thế. Khen bác này một cú!
Anh Việt, có mấy con chó dại nó mạo danh của anh, đi sủa bậy. Tui nghe qua là tui biết.
Thì ra giữa bộ ngoại giao và bô công an làm việc chẳng ăn nhập gì với nhau hết! Mạnh thằng nào thằng đó làm! Bộ công an đã lên list những người cấm nhập cảnh, nhưng tòa lãnh sự vẫn bán visa hốt bạc lẻ! Cái nầy mới gọi là tồi bại, lưu manh, láu cá vặt. Ghét người ta nhưng vẫn cứ muốn móc túi người ta! Nhắc đến hai chữ vc thiệt người ta không khỏi nổi điên.
Trích : "Mạnh thằng nào thằng đó làm !"Người Huế lúc nào cũng lịch sự.
-Thời trước thì : "Mạnh thằng nào thằng đó mầng..." nhất là thằng boác.
-Thời nay đã rõ mặt ai là thằng tồi bại, lưu manh, láu cá vặt, cho nên : Mạnh thằng nào thằng đó cuớp... cuớp xong là mầng luôn, rồi dzọt...
Nhiều người Việt ở Úc nói tui chống csvc cực đoan, vì tui đã thề không đội trời chung với chúng. Tui chống csvc là vì tui chống cái "Ác". Đối với cái "Ác" thì "Không" hòa hợp/nhượng bộ và "Không" chấp nhận. Cho nên đối với tui, nếu về Việt Nam dưới sự cai trị của csvc, chính là hòa hợp/nhượng bộ và cũng đồng nghĩa với gián tiếp ủng hộ với cái "Ác". Vậy chính tui là kẻ lường gạt chính bản thân mình và cũng là kẻ lường gạt người đồng bào Việt Nam của tui.
Biết hay là không biết cộng sản đối xử với người gốc Việt Nam sống ở nước ngoài . Cộng sản nói ai sống ở nước ngoài cũng nói xấu cộng sản . Thế cộng sản có gì tốt để mà nói . Biết người ta xấu mà sao kêu gọi người ta đem tiền của về làm gì .
Còn những người đã trốn chạy ra nước ngoài vì ai và vì sao ? Thế chưa đủ sao mà còn trở lại với cộng sản làm gì .
Nếu còn luyến tiếc và còn nghe lời cộng sản trở lại Việt Nam thì hãy ráng mà hứng chịu những gì cộng sản áp đặt cho .
Một lần bị cộng sản là suốtt đời không quên .
Thưa TG Mai Lan, bất cứ NVHN nào cũng mang nỗi niềm hoài hương trong lòng chứ không phải riêng TG. Nhưng khi đã thấy những tội ác bất công của chế độ rồi thì về VN cũng chính là tiếp sức cho cs, không lẽ TG không nhận ra điều đó.
Ngày nào còn cs, nhất định không về.
Trích: "Chuyến này chị về làm gì? Với ai?
Con và cháu tôi đó, chúng tôi đi du lịch..." hết trích!
Đó là câu trả lời ngắn gọn của chị ĐML với nhân viên an ninh lúc anh ta cầm mấy tờ giấy cho chị ký trước khi trục xuất. Nếu đọc kỹ lại bài viết thì tôi hiểu ra chị về VN có lẽ chẳng phải vì lý do du lịch...
Trích: "Tôi quay lại nói với vợ chồng đứa con gái. Mẹ có nói với con rồi. Thôi ra làm giấy tờ đi, kẻo trễ. Tôi vô ý, lại không nói tiếng Pháp với con gái. Nên khi nghe tôi nói, cậu ta hỏi ngay. Vậy là chị cũng đoán trước việc này sao? Đúng, vì năm ngoái tôi đã bị mời. Tôi biết rằng năm nay cũng không suôn sẻ. Vậy sao chị không đến đại sứ quán hỏi trước xem có về được không rồi hãy đi cho khỏi mất thì giờ? ..."
Tôi cũng có nhận định như bạn, nhưng đây là diễn đàn công khai, mổ xẻ vấn đề không có lợi cho tác giả, nếu tinh ý bạn sẽ thấy thông điệp mà người viết muốn chia sẻ. Thân ái !
Vâng! Thật ra tôi quên viết dưới phần trích cuối. Tôi hiểu ý chị. Vả lại phần trên chị kể chuyện năm 2015 chị bị mời lên bộ công an Cục xuất nhập cảnh; chị có viết:.."...... Nhưng điểm và diện chỉ lộ rõ vào những phút cuối. Cậu Nam nói: đáng lý, em mời anh B (chồng tôi) lên làm việc nhưng mời chị đủ rồi. Chị về nói với anh đừng share bài chống phá nhà nước nữa. Họ hỏi tôi về khoảng thời gian chúng tôi chưa thành vợ chồng. Tôi có biết chồng tôi làm gì trước đó? Tôi nói với họ, chồng tôi là một người ít nói. Tôi không biết và cũng chẳng cần biết quá khứ của anh." ...Qua đây rõ ràng là lý do chính mà họ cấm chị nhập cảnh lần này chăng...??
Năm 1998, tôi có ý định về nhưng có ích cho giới sinh viên trẻ về chuyển giao công nghệ bằng Hội nghị CAD/CAM tại 2 đại học Hà Nội và Sài Gòn qua sự hỗ trợ của DASSAULT SYSTEM (Françis BERNARD và Pierre BEZIER) nhưng Bùi Thiện Ngộ không cho tôi giấy nhập cảnh Việt Nam một phần tôi vẫn cầm Thông hành tị nạn cho đến bây giờ ...
Xa Hà Nội từ 1954, Đà Nẵng từ 1971 và Sài Gòn từ 1980 từ ấy kể như chắc là vĩnh viễn ... cho dù tôi yêu Hà Nội + Đà Nẵng + Sài Gòn biết bao ...
Tôi không đủ can đảm và lì lợm để về du hí Hè hay hành h...ương Tết vì cảm thấy Lương tâm và Lương tri mình không yên trước bao Vị Tù nhân Lương tâm vì Dân tộc và Đồng bào còn ở trong ngục tù ... Đồng bào còn đói nghèo cháu bé còn thiếu sách thiếu ăn thất học ...
Chuẩn và chính xác.
Các con tôi đã đưa các cháu về để chúng biết về một đất nước đã một thời đầy dân tộc tính thương yêu.
Kết quả chỉ sau một tuần tiếp xúc với đủ thủ tục và ngôn ngữ kém đạo đức, chúng nó sợ các cháu bắt chước,đã đổi vé máy bay và rời qua Cambodia du ngoạn.
Về lại chúng nó nói đó không còn là quê hương gốc nơi chúng nó sanh ra. Trái lại, người ở đó giờ đây, sẵn sàng dẫm đạp lên nhau như những con thú trong chuồng. Chế độ cs đã giết mất một miền đất hiền hòa đầy nhơn tính. Chúng kết luận là không bao giờ về lại VN nữa.!!!!
Trích, " Nhưng chẳng bao giờ tôi quên một câu nói của anh ta, tôi thực sự sửng sốt khi nghe. Người ở hải ngoại chỉ tìm cách nói xấu đất nước, chê bai đất nước nhưng tại sao lại cứ rủ nhau về ?" Ngưng.
Nếu thật sự, tác giả Đặng Mai Lan về Việt Nam với mục đích "du lịch" như đã nói với nhơn viên an ninh cộng sản Việt Nam thì Tú Nớp tui nghĩ, thắc mắc của anh an ninh cộng sản nầy là đúng! Đơn giản, nếu "du lịch" thì bộ trên thế giới nầy hết chổ "du lịch" sao mà phải chui đầu vào Việt Nam để bị cộng sản làm khó làm dễ, để rước những cái bực mình vì những cái vớ vẫn ngoài xã hội cũng như trong chánh quyền, để hít thở không khí ô nhiểm, để ăn thức ăn độc hại ...và nhứt là mang tiền về để gián tiếp nuôi chế độ cộng sản cũng như kéo dài sự đau khổ của người dân Việt Nam?!
Trái lại, nếu tác giả về với mục đích khác và bài nầy là hồi chuông cảnh tỉnh đối với ai còn muốn về Việt Nam để du lịch và du hí thì Tú Nớp tui xin hoan nghinh .
Rất chia sẻ nỗi thất vọng của chị Đặng Mai Lan, tôi nghĩ ít nhất chị cũng phải đến sứ quán VN tại Pháp để khiếu nại về sự bẩn thỉu này chứ ! Yêu cầu họ bồi thường thiệt hại tinh thần và phí tổn chuyến đi chứ.
Lời nói thẳng thường mích lòng nhưng cũng phải nói thật lòng là sau khi đọc xong bài viết của chị trong lòng tôi trồi lên một sự hả hê nhỏ mọn, xin chị thứ lỗi vì tôi rất ghét Việt Kiều năm nào cũng áo gấm về làng, mang tiền bạc về tiếp tay vỗ béo bọn cs, chúng nó đối xử bất nhân như vậy cũng là bài học cho chị thấm thía hơn về cs.
Xem như năm cùng tháng hạn, chị không may gặp phải chó dữ cắn bừa, vì chỉ có chó điên mới cắn càn ân nhân của chúng, an ủi vậy đi, nhớ thuyết phục bạn bè, người thân ở ngoại quốc cạch mặt cs, đợi quê hương sạch bóng cs hãy về nhé ! Chúc chị năm mới sức khoẻ và sớm về VN trong khí thế của người con dân Việt Nam đúng ý nghĩa nhất. Thân ái !
Có thể nói là cũng cùng một ý mà sao chú 4khương lại nói mềm mõng, văn vẻ, lịch sự, thân ái dễ thương hết biết, dzậy cà?! Văn nào người nấy, quả thật không sai.
Cảm ơn bạn, muốn nói mạnh lắm nhưng không hiểu sao với phụ nữ, nhất là nhà văn nên mình không nỡ, vì họ rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Phải chi Tú Nớp là tui bắn bằng M16 nguyên băng luôn. Thân ái !
Việt Nam hiện nay không phải là chỗ để đi du lịch vì người đi du lịch cần sự thoải mái, mà ở Việt Nam dứt khoát không thoải mái bằng ở các nước tự do khác. Thông cảm với sự bực mình của t/g về chuyện rắc rối khi về Việt Nam vừa qua.
Về Nước công tác + tư tác + tục tác !!! HA HA HA !!!
Về Nước công tác + tư tác + tục tác !!! HA HA HA !!!
see more
Tác giả đã từng về và gặp lũ cs mọi rợ đối xử một lần rồi, vậy phải chăng vẫn còn muốn tìm thú .... đau thương chăng?
Thú đau thương = sự hy sinh thầm lặng. Bài viết rất kín, nếu ta hời hợt sẽ xúc phạm người dấn thân. Tạm hiểu vậy đi !
Bằng trực giác nghề nghiệp, tôi có suy nghĩ tác giả là người có máu mủ ruột rà với anh Đặng Huy Văn, người vẫn hay làm thơ lục bát gửi DLB và chia sẻ tuổi thơ dữ dội của mình thời cải cách ruộng đất.
Nếu không phải xin tác giả bỏ quá cho. Thân ái.