Từ trên lầu nơi làm việc cùng sở VHTT tôi nhìn xuống từ cầu thang cửa trước thấy hơn 20 AN bao vây ngồi thành 2 hàng trước cửa quán, nhìn lại phía sau thì có khoảng 6 cặp mắt đang lăm le nhìn về phía tôi từ chiếc cửa đi xuống dưới hầm, tầng hầm nơi diễn ra đêm nhạc cũng có hơn 10 tên đang làm việc cùng anh Nguyễn Đại. Tất cả họ đang chực chờ, ánh mắt hận thù, gương mặt đay nghiến như muốn hành quyết tôi và anh Đại cho hả cơn tức họ đã để đêm liveshow được diễn ra mà không thể ngăn cản.
Tôi biết dù cho mình có đôi cánh cũng không thể thoát khỏi nơi này khi tầng tầng lớp lớp các lực lượng được bố trí để không cho bất cứ ai thoát được ra ngoài và không ai ở ngoài có thể vào được bên trong. Họ còn cho chặn tất cả các xe ra vào con đường Tú Xương quận 3 để củng cố thêm thành trì vững chắc nơi chỉ còn tôi và anh Đại ở trong quán, nếu biết được thuật thăng thiên hay độn thổ chắc cũng không thể ra được bên ngoài nơi mọi người đang ngóng chờ tin tức 2 anh em.
Tôi bước xuống lầu với tâm trạng tìm kiếm xem còn ai không và chuẩn bị cho mình những trận đòn chí mạng của tập thể những con người đang đầy sát khí đang trực chờ tôi. Tôi nhìn thấy anh Đại đang úp mặt xuống bàn bởi những cú đấm của tên AN phía trước mặt và 3 tên AN phía sau lưng anh. Chỉ nhìn thấy tờ “biên bản làm việc” họ yêu cầu anh ký nhưng biết thừa là anh sẽ không ký và chấp nhận ăn đòn thù từ bọn chúng.
Tôi được xốc tay vào nách và lôi đến cuối góc phòng nơi đã chất đầy các ghế và họ yêu cầu tôi ngồi xuống. Tên AN cầm chai nước suối chưa mở nắp tiến đến hỏi tôi:
- Thằng Đại tổ chức đêm nhạc này đúng không?
- Tôi không biết
Chai nước suối trên tay AN ngay lập tức trở thành công cụ để tra tấn, một cú tán vào mắt trái tôi làm nó choáng váng và chẳng còn thấy gì nữa. Tôi đưa tay lên che mắt trái lại để bảo vệ và đó là đòn đầu tiên tôi nhận phải trong đêm kinh hoàng, đến hôm nay mắt tôi vẫn còn sưng, máu bầm vẫn đọng lại và còn rất đau.
- Ai là người bán vé, thu tiền, tổ chức đêm nhạc hôm nay? Phải thằng Đại không?
- Tôi không biết!
Một cú đạp thẳng từ phía trước vào tôi và tên kế bên thì thúc chỏ vào đầu tôi mấy cái. Các câu hỏi cứ được lặp đi lặp lại, bọn chúng thay phiên nhau đánh các thế võ được học và nôm na gọi là đánh “nghề” các đòn đánh mang một lực “âm kình” gây nội thương. Nó không thể hiện hết các vết thương ra bên ngoài nhưng sau 5, 10 ngày vẫn cảm nhận rõ các vết thương và gây bệnh hậu.
Đánh đấm đá hả hê họ lôi tôi dậy, tôi nghe phía trước có sự chỉ đạo xét người nó xem có thiết bị nghe lén và quay phim gì không. Chúng lấy từ túi tôi ra chiếc điện thoại Black Berry Motion mà tôi vừa mua cách đây 2 tháng sau đợt vào đồn lần trước vào ngày 15/6/2018, một cái bóp chứa tiền bạc và tất cả các giấy tờ quan trọng được lấy ra như chiến lợi phẩm thu được. Tôi được đẩy sát tường và trói 2 tay về phía sau để những cú ra đòn không bị cản bởi tay tôi, tôi nhìn thấy 2 tên AN lần trước tra tấn tôi trên phường 15 quận Tân Bình nghĩ là sẽ hỏi thăm nhau và mang về phường tiếp tục “làm việc”.
Chào hỏi đầu tiên của tên AN là một cú đá từ dưới lên găm thẳng vào ngực trái nơi tim tôi đang hoạt động mà đến ngày hôm nay sau 5 ngày tôi vẫn đau mỗi khi di chuyển, cú đá khiến tôi bật về phía sau và 2 tên AN đỡ tôi tiếp tục ngồi lên. Hắn ngồi sát tôi bóp vai và nói:
- Mật khẩu điện thoại là gì? Mở máy ra rồi tao cho về sớm.
- Tôi không biết.
- Mày khoái lắc lắm đúng không? Để hôm nay tao đánh coi mày còn lắc được nữa không.
Vừa dứt lời liên tiếp những cú chỏ vào mang tai, đầu trái tôi và nó không có dấu hiệu dừng lại. Tôi gục xuống nền nhà và một tên dặm lên tay phải tôi yêu cầu ngồi lên tiếp tục “làm việc”. Chúng kéo tôi dậy, phía trên tôi nghe liên tiếp những cua đánh dành cho anh Nguyễn Đại, chỉ nghe anh nói gì đó với chúng mà càng nói chúng càng đánh mạnh hơn.
Tôi thấy thêm vài tên nữa thay nhau để đánh tôi và anh Đại, trong đó thì tôi nhận ra được một vài người. Chúng cứ thay phiên nhau đánh đấm mà tôi chẳng còn biết là bao nhiêu cú đấm đá chỏ nữa, lần trước bị đánh trong đồn 1 thì lần này bị 10. Có lẽ những đòn thù và cấp độ sẽ nâng dần lên khi chúng ta không khuất phục.
Sau đó tôi được trùm đầu bằng bao ni lông màu đen, chúng lột giày và vớ tôi ra và thay phiên nhau dẫn đạp lên bằng các đôi giày nghiệp vụ. Lúc trùm đầu lại tôi bị đánh mà không còn phản xạ được hướng đánh, những cú ra đòn đến từ đâu chỉ biết chịu đựng và chờ đợi. Không biết bao lâu sau thì tôi được chúng đưa lên xe, trước khi lên thì tôi nhìn xuống có khoảng 8 đôi giày và cùng một lượt chúng thay phiên dẫn đạp lên trước khi tống tôi lên chiếc xe màu đen chở về Củ Chi nơi cách đó 60km.
Trên xe chúng đánh để khai thác thêm thông tin nhưng bất thành, tên bên phải tôi bắt đầu siết tay tôi đến mức không còn siết được nữa. Siết thành nhiều mối và cứ thế mà siết để máu không thể chảy xuống hai bàn tay mà những vết siết đến nay vẫn còn thâm tím.
Cảm giác được có anh Đại ngồi phía sau xe và cũng bị đánh rất nhiều nhưng tôi và anh không ai lên tiếng được chỉ cảm nhận về nhau. Tôi cảm giác chiếc xe dừng lại và chúng thì thầm với nhau:
- Chờ chiếc xe đó qua rồi hãy xuống
Tôi chợt nhớ lại những lần chúng thả các nhà hoạt động khác giữa rừng với không một mảnh vải trên người, tôi đang lo lắng không biết mình có bị tình trạng tương tự hay không. Cửa bên phải được mở ra một tên bước xuống, tên bên trái đạp tôi xuống lúc đó tay tôi vừa kịp thoát ra khỏi dây trói và mở túi ni lông để xác định phương hướng.
Họ nhanh chóng lên xe bỏ đi, tôi di chuyển hướng ngược lại để tìm sự trợ giúp và 2h30 sáng 16/8 tôi được mọi người đưa về để điều trị vết thương.
Đêm 15/8/2018.