Hôm nay được đọc bài viết của ông Tổng thư ký hội đồng lý luận trung ương - Phó giáo sư tiến sĩ Phạm Viết Thông - với nhan đề: Tính hợp lý của điều 4 trong dự thảo hiến pháp (sử đổi) được đăng trên báo Nhân Dân ngày 20/02/2013. Bài báo có đúng 2.984 chữ, dài quá mức cho phép để độc giả có thể đủ kiên nhẫn đọc hết nó ở thời đại thông tin này. Nhưng cũng ráng đọc để học hỏi khả năng tư duy độc lập, tư duy phản biện của một think tank hàng đầu của quốc gia.
Ông phó giáo sư viết rất dài, nhưng hầu như không có tính khoa học và khách quan của một nhà làm khoa học, mà hầu hết là cảm tính và áp đặt ý kiến của riêng ông vào vấn đề chung của dân tộc và tổ quốc. Đặc biệt, ông áp đặt một lối suy nghĩ đi ngược với duy vật biện chứng mà chính ông phải là người thấu hiểu nó hơn ai hết. Có thể trích ra sau đây điều ông đi ngược với quy luật mâu thuẩn của mâu thuẩn và quy luật thống nhất các mặt đối lập để phát triển như sau:
"Nhân dân Việt Nam đã thừa nhận Ðảng Cộng sản Việt Nam là đảng duy nhất lãnh đạo, không chấp nhận đa nguyên, đa đảng. Ðảng Cộng sản Việt Nam được nhân dân che chở, xây dựng. Nhân dân Việt Nam trìu mến gọi Ðảng Cộng sản Việt Nam là "Ðảng ta". Bài học từ sự sụp đổ chế độ XHCN ở Liên Xô và Ðông Âu còn nguyên giá trị. Từ khi chấp nhận bỏ Ðiều 6, Hiến pháp Liên Xô, đã dẫn đến tình trạng xuất hiện đa đảng và hậu quả là Ðảng Cộng sản Liên Xô mất quyền lãnh đạo, chế độ XHCN ở Liên Xô sụp đổ. Các tầng lớp nhân dân Việt Nam nhận thức rõ hơn ai hết, nếu chấp nhận đa đảng, chế độ XHCN sẽ sụp đổ, đất nước sẽ rối loạn, đời sống nhân dân cả vật chất và tinh thần rơi vào tay các thế lực không trung thành với lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc ta."
Thưa ông, nhân dân nào thừa nhận điều ông viết? Ông thử ra bến xe, chợ hay bất kỳ nơi đâu hỏi dân xem, dân có như ông viết ra không?
Thưa ông, không chấp nhận đa nguyên, đa đảng tức là triệt tiêu mâu thuẩn, triệt tiêu đối lập. Nó đồng nghĩa với đi ngược lại các quy luật mâu thuẩn và đối lập. Cho nên đất nước ta mới có những cái tồi tệ như ngày hôm nay phải không ông? Có thể tôi học ít, không nhiều học vị, học hàm như ông, nên tôi chưa hiểu chỗ này, mong ông giải thích dùm cái chỗ mà tôi cho rằng ông đang ngụy biện.
Thưa ông, tại sao phải dịch, rồi sao y bản chính điều 6 của hiến pháp Liên Xô cũ thành điều 4 của hiến pháp Việt Nam 1992? Không lẽ, từ ngày đảng ra đời đến nay chưa có ai làm ra được cái gì riêng cho đân tộc, kể cả tuyên ngôn độc lập cũng vay mượn, hiến pháp cũng sao chép, nền kinh tế chính trị định hướng xã hội chủ nghĩa cũng phải dịch và sao chép, và nhiều cái sao chép khác không phù hợp với lịch sử, văn hóa nước mình. Nên tất cả những cái sao chép ấy lại làm nên bị kịch cho giống nòi?
Thưa ông, tôi viết ngắn, mong ông và cái hội đồng lý luận của ông hiểu nhiều và làm cho đúng với các quy luật triết học duy vật để cho đồng bào và tổ quốc này còn có ngày tự hào với thế giới, chứ không tệ hại như hôm nay.
Xin cảm ơn ông đã cho tôi bài học thế nào là cái lý luận trung ương qua bài viết của ông.
BS. Hồ Hải