Trần Hoàng Trúc
NTT: Trần Hoàng Trúc sinh năm 1978 tại Huế, tốt nghiệp ĐH Marketing TP.HCM, thích sáng tác nhạc, làm thơ và viết văn. Tác phẩm đầu tay là tiểu thuyết dã sử Mặt nạ thâm cung được dư luận chú ý. Chị là hội viên hội Nhà Văn tp HCM. Mời bạn cùng xem 15 truyện cực ngắn của chị.
15 TRUYỆN CỰC NGẮN CỦA TRẦN HOÀNG TRÚC
1. NHÂN QUẢ
Lũ to, nước trắng xóa.
Chuột lóp ngóp bơi vớ được ván gỗ mục, trèo lên, bắt gặp Mối đang nằm phềnh.
Đói run, Chuột cám cảnh:
-Xưa, ta làm quan, lũ về, ta ăn biết bao nhiêu gạo.
-Còn ta thì chuyên rút ruột công trình – Mối xoa bụng lép kẹp.
Liền đó Bổ củi bơi đến, mổ côm cốp vào ván gỗ, Chuột la to:
-Thằng này đích thị là lâm tặc!
Chưa dứt lời, Chuột và Mối đều bị rơi xuống nước.
2. LIỆT
Anh phất lên từ chứng khoán. Nhà, xe anh có được sau đợt sóng kịch trần.
Khi người ta bắt đầu tháo lui, anh vẫn vay ngân hàng gom, hốt.
Kinh tế lao đao, bạn bảo: “Giờ mà “hốt tất liệt”! Anh tự tin: “Phải biết tham khi người ta sợ”.
Thị trường lao dốc, bạn khuyên: “Thà lỗ non hơn lỗ già”. Anh tuyên: “Đáy rồi sẽ đỉnh”.
Cổ phiếu rớt sâu, anh bán đổ bán tháo, vẫn không giữ được nhà.
Giờ muốn gặp anh, bạn phải vào bệnh viện.
3. DẠY CON
Trong nỗi dày vò khôn nguôi, nàng thường ôm con vào lòng khuyên bảo:
-Con ạ, luôn nhớ rằng, khi mình nói điều gì làm người khác vui thì nói, còn nói gì làm người khác buồn thì đừng nhé con.
Con trai nhìn đôi mắt thẳm sâu của mẹ, gật đầu.
-Còn nữa, nói làm người khác thương thì nói. Nói làm người khác ghét thì đừng!
-Vậy mẹ đã nói gì mà bố im lâu thế? - Thằng bé hỏi ngây ngô.
4. TU HÚ
Nửa đêm, con trai anh bị tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Anh lao vào bệnh viện, bác sĩ giục tiếp máu, nhưng anh không cùng nhóm với con.
Chị đến sau, nghiệt ngã thay, cũng khác nhóm.
Bác sĩ nhíu mày: Vậy là sao, mẹ không cùng thì bố phải cùng chứ?
Chị quýnh quáng gọi điện. Anh choáng váng thấy sếp chị vào, cuống cuồng cho máu đứa con trai anh hết mực thương yêu.
Tháng sau anh chị ly hôn.
Đứa con trai òa khóc.
5. MŨI TÊN
Đột ngột qua đời vì bạo bệnh, linh hồn nàng được an ủi khi anh đều đặn viếng thăm.
Một ngày kia, nàng đau đớn thấy anh đưa người mới đến chào.
Cố hết sức, nàng thổi lá khô tạo hình trái tim ứa máu. Song lá không đủ để nàng vẽ mũi tên.
Đôi tình nhân mừng rỡ trông thấy một trái tim chúc phúc trên mộ phần. Từ đó họ thường đến thăm nàng.
Nếu hôm ấy có mũi tên, điều đó sẽ chẳng xảy ra.
Sự bao dung luôn đem lại hạnh phúc.
6. TỦI PHẬN
Tình cờ gặp nhau trong cuộc họp, Phong bì trách Máy tính:
-Sự ra đời của ngươi khiến ta không còn được chuyên chở những bức thư tình lãng mạn, được gìn giữ những ký ức đẹp của đời người.
-Bây giờ ngươi toàn được giữ tiền, còn đòi gì nữa?
Phong bì thở dài não nuột:
-Thư tình luôn thơm phức. Khi nhận được, ai cũng trân trọng, nâng niu. Có khi còn hôn ta. Còn tiền thì chứa đủ mùi đời. Mỗi khi lấy tiền xong, con người lại vứt ta vào sọt rác.
7. TỘI NGHIỆP
Một bầy chim én vừa tung cánh vào trời xanh vừa tự hào chíu chít:
-Phía dưới bao người đang ngóng đợi chúng ta, những sứ giả của mùa xuân mang niềm vui đến muôn nhà.
Bất giác chúng trông thấy vài con chim vật vã bay loạng choạng như sắp đứt hơi bèn lấy làm kinh ngạc:
-Này, mùa xuân ấm áp đẹp tươi sao các bạn lại tả tơi đến thế?
Một chú chim xơ xác thều thào:
-Chúng tớ là chim phóng sinh. Sáng giờ được phóng 5 lần rồi.
8. CHÍNH NGHĨA
Thắng được vụ kiện khó giúp thân chủ trắng án hiếp dâm, anh hoan hỷ vì sắp nhận một khoản kha khá. Song ánh mắt u uất của nguyên đơn cứ đuổi theo anh.
Chiều nay, trên đường đón con đang học trường quốc tế, anh bàng hoàng được tin cô gái ấy đã trầm mình.
Cửa xe bật mở, con trai anh hớn hở bước vào, giọng liếng thoắng:
-Bạn con ai cũng biết bố là luật sư nổi tiếng, con ước sau này cũng như bố, bảo vệ chính nghĩa!
9. CỐ NHÂN
Sau cuộc truy quét gái mại dâm, ngồi trên xe đưa các cô về phường, anh bắt gặp ánh nhìn thân thuộc.
Ra là Quỳnh “tiểu thơ” cùng lớp năm nào – mối tình đơn phương thầm lặng chợt về xao xác trong anh.
“Cô..có phải…?” Anh buột miệng chưa kịp nghĩ suy.
“ Không… không phải…” Cô quay đi, giấu cái nhìn tủi nhục.
Thầm trách mình, tay anh xoắn vào nhau.
…
Ai đó đã bảo lãnh và gửi cho cô một phong bao. Mở ra xem… vai cô rung bần bật.
Từ đó anh không còn gặp lại cô.
10. CHAT
Bài tập vẫn chưa xong, con bé đã lướt tay trên bàn phím:
-Nhớ em hok?
-Nhớ, đi Thanh Đa chơi hem?
-Thanh Đa tối qué.
-Sợ j, hem tin anh hả?
-Sợ mẹ hok cho.
-Thì nói đi học thim.
-Okie.
-Mà em 17 tuổi thiệt hem?
-Thiệt – con bé bặm môi.
-Ok, hẹn em 6h, wán Chìu Tím.
Con bé nhỏm dậy. Chọn một bộ đồ tối. Cố làm cho mình thật già rồi quảy túi xin mẹ đi học thêm.
Mẹ nó gật, mắt không rời máy tính.
11. HOA MỸ
Sinh nhật cô gái, chàng trai tặng cô một đóa hồng tuyệt đẹp. Tiếc thay, không phải hoa thật.
Cô gái tỏ vẻ thất vọng :
-Đến hoa tặng em, anh cũng chọn hoa giả, thì tình yêu của anh liệu có thật chăng?
-Hoa thật sẽ úa tàn, còn tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn thắm tươi như bông hoa này, em ạ!
Họ kết hôn, rồi sau đó chia tay vì chàng trai phản bội.
Bông hoa vẫn thắm tươi.
Lẽ tự nhiên, sự dối trá bao giờ cũng có vẻ ngoài đẹp đẽ.
12. HỨA
Trong khuôn viên trường mù có hai thằng bé đang chơi bài. Các quân bài được làm dấu phân biệt một cách khéo léo. Vừa chơi chúng vừa chuyện gẫu:
-Người ta nói má tao đẹp lắm mày ơi!
-Ừ, biết rồi, nói hoài.
-Đẹp như hoa hậu luôn!
-Đẹp thì sao, đẹp mà có bao giờ muốn rước mày về không?
Thằng bé kia liệng bài xuống đất, nước mắt chan hòa:
-Má tao hứa sang năm đón tao về mà!
Nói xong nó òa khóc vì nhớ ra má nó đã hứa vậy từ rất lâu rồi.
13. TÌNH YÊU
Bà Năm bị lãng tai nên hay lớn tiếng, trong nhà ai cũng sợ khi bị bà trách mắng. Có lần, ông Năm lén ghi âm lại để bà nghe mà điều chỉnh vôlum.
Sau ngày bà mất. Ngôi nhà bỗng lặng câm, chẳng ai buồn nói một câu, rút về phòng đau đáu.
Chợt có tiếng bà quát lên quen thuộc từ phòng ông. Các con chạy đến bồi hồi. Thấy bố ngồi như phỗng, nghe như nuốt từng lời.
Từ ấy mỗi ngày tiếng quát của bà lại vang lên trong nhà ông Năm, như không thể thiếu.
14. BÀN TAY
Anh luôn chê tay vợ mình thô ráp và so với người này người kia. Rồi một ngày, anh theo người mới có đôi tay trắng đẹp mịn màng.
Nhưng bàn tay đẹp thì chẳng thể làm gì, dù chỉ một ngày osin nghỉ phép. Mọi việc nhà đều đến tay anh.
Bàn tay đẹp không tết tóc cho con anh. Khi anh ốm đau, bàn tay ấy cũng không buồn nấu cháo. Chỉ miệt mài giũa móng sơn hoa.
Nằm liệt giường, anh mơ có một bàn tay thô ráp, sờ trán anh âu yếm sẻ chia.
15. TẾT
Tết năm kia, bố mẹ già tất bật nhặt lá mai, trang hoàng nhà đón chờ con cháu.
Chợt xe bưu phẩm dừng trước cửa, người ta ôm vào đủ loại quà kèm bưu thiếp “Bố mẹ ăn Tết vui vẻ, sang năm chúng con sẽ về”.
Tết năm sau lại hăm hở dọn nhà. Lại xe đỗ cửa. Lại quà ngổn ngang. Và lời chúc quen thuộc.
Tết năm này, con cháu về, thấy nhà mình thiếu Tết. Cây mai nguyên lá. Mái nhà xanh rêu. Quà năm cũ còn nguyên, vương bụi.
Thế mà bố mẹ rưng rưng: “Năm nay có Tết rồi!”.
Blog Nguyễn Trọng Tạo