Chuyện rằng ở nước Văn Lang Có cô công chúa là nàng Mỵ Nương Nhan sắc cũng chỉ thường thường Nhưng mà nổi tiếng tỏ tường ăn chơi .
Thời gian thấm thoắt dần trôi Vua cần có rể nối ngôi trị vì Bèn cho quảng cáo ti vi: “Công chúa đương tuổi xuân thì rất xinh Ai người quân tử say tình Đẹp trai, thành đạt, thông minh, lắm tiền Mau mau ứng thí rể hiền Giang san một nửa có liền về tay” Tin loan ra mới một ngày Bao trang tuấn kiệt về ngay kinh thành Cùng nhau ra sức đua tranh Những mong đến lúc được giành con vua. (Thấy bao nam tử bị lừa Mỵ Nương thích chí: “Cho chừa thói ngu”) Bao ngày sát hạch binh thư Hai chàng trúng tuyển đúng như ý nàng Phong lưu, đẹp mã, lắm vàng Lại thêm hài hước, đàng hoàng, thông minh Một chàng tên gọi Sơn Tinh Đến từ đỉnh núi thần linh trị vì Chàng này nét mặt lầm lì Thân hình cao lớn, phương phi, oai hùng Ga lăng, lãng mạn vô cùng Làm cho con gái vua Hùng ngất ngây: “Cha ơi con thích chàng này Cha cho bày tiệc cưới ngay bây giờ Sự đời lắm chuyện bất ngờ Nhỡ chàng đổi ý phớt lờ con sao?” Sơn Tinh kính cẩn cúi chào Buông lời tán tỉnh ngọt ngào dễ thương: “Ơ kìa công chúa Mỵ Nương Ta đây đâu phải là phường Sở Khanh Nhưng ta cũng muốn cưới nhanh Bởi vì rất muốn mau giành ngôi vua” Thủy Tinh vội vã vào thưa: “Muôn tâu bệ hạ, xin chừa hắn ra Thần vừa đến tự phương xa Ở nơi biển thẳm nguy nga cung rồng Biết tin công chúa kén chồng Thần xin dâng cả tấm lòng thảo thơm” Mỵ Nương khẽ liếc mắt lườm Thấy chàng trai trẻ tinh tươm áo quần Dung nhan lãng tử phong trần Xem ra trong bụng có phần say mê Bèn đưa tay vuốt tóc thề (Thực ra là tóc rễ tre duỗi rồi) Nhìn vua năn nỉ ỉ ôi: “Cha ơi cha hãy truyền ngôi cho chàng” Thấy công chúa quá vội vàng Vua liền hỏi lại xem nàng thích ai Công chúa nước mắt ngắn dài “Hu hu, con thích cả hai sao giờ?” Quan quân bèn mách nước cờ Cho thi văn võ để chờ ai hơn Vua nghe thấy thế mừng rơn Bèn cho truyền lệnh thi luôn tranh tài Bắt đầu tiết mục chuyện hài Sơn Tinh kể trước một bài thơ vui: “Một cô gái tuổi đôi mươi Mặt mày xinh đẹp, dáng người thướt tha Có lần đi khám y khoa Gặp anh bác sĩ hào hoa vô cùng Về nhà cô kể lung tung Cha ơi anh ấy lạ lùng lắm thay Nhìn con anh nói thế này: ‘Hôm nay anh gặp một ngày rất xui Ống nghe anh đã quên rồi Nên anh dùng tạm tai người nghe em’ Rồi anh nghe phổi nghe tim Đôi mắt anh ấy lim dim mơ màng Tai anh áp sát dịu dàng Rà lên rà xuống nhẹ nhàng đó cha Mà anh khám kỹ lắm nha Chỉ nghe tim phổi mất ba giờ liền Bố nhìn con gái dịu hiền Trong lòng rất đỗi muộn phiền nói ngay: ‘Thằng cha này xỏ lá thay Nhưng mà con cũng còn may quá trời Nó chỉ quên ống nghe thôi Chứ quên ống chích tiêu đời con luôn’”.
Sơn Tinh vừa dứt lời tuôn Mọi người ôm bụng ngoác mồm như điên Quan quân cười ngả cười nghiêng Nhà vua sặc cả miếng riềng vừa nhai (Triều đình đang nhậu lai rai Cầy tơ chín món, mấy chai rượu nồng) Công chúa thích chí trong lòng: “Sơn Tinh chàng hãy làm chồng thiếp ngay” Triều đình trên dưới vỗ tay Chúc cho đôi trẻ men say duyên tình Vừa hay lúc ấy Thủy Tinh Đùng đùng nổi giận một mình bước ra: “Trăm năm trong cõi người ta Thủy Tinh kể chuyện rất là OK Mọi người xin hãy lắng nghe Chuyện này đảm bảo bốn bề cười lăn” Nói rồi đứng trước quan văn Chàng ta đủng đỉnh nói năng khôi hài: “Trong giờ học toán lớp hai Cô giáo mới đặt một bài toán vui: Năm con chim nhỏ trên trời Khẽ khàng đậu xuống cành sồi xanh non Thợ săn bắn chết hai con Số chim ở lại sẽ còn bao nhiêu? Cả lớp im lặng đăm chiêu Cuối cùng một cậu đáp liều như sau: ‘Bài này có khó gì đâu Chẳng còn lại chú chim nào trên cây!’ Cô giáo mới nói thế này: ‘Em mà đáp thế là sai mất rồi Để cô minh họa em coi Sau đó em hãy trả lời lại ngay’ Cô giáo xòe năm ngón tay Rồi cô cụp xuống bớt hai, hỏi rằng: ‘Bây giờ em đã rõ chăng?’ Cậu bé vẫn cứ khăng khăng: ‘không còn Vì nghe súng nổ vang giòn Lũ chim bay mất có còn nữa đâu!’ Cô giáo thích thú gật đầu: ‘Đáp số không đúng nhưng giàu ý hay Suy luận lô gíc lắm thay Cô rất thích cách nghĩ này của em’ Cậu bé vội vã nói thêm ‘Hồi nãy cô đã đố em một bài Cuộc chơi vẫn cứ còn dài Mời cô đoán thử bài này cho em: Một chiều gió nhẹ bên thềm Có ba phụ nữ ăn kem ngon lành Một người cắn vội thật nhanh Người liếm, người mút để ăn nhẹ nhàng Bây giờ cô có biết chăng Ai là phụ nữ có chồng hả cô?’ Quả là câu hỏi bất ngờ Cô giáo đỏ mặt đứng đờ chôn chân Rồi cô hạ giọng nói thầm: ‘Người phụ nữ mút que kem chứ gì?’ Cậu bé cười mỉm mím chi Ra chiều đắc thắng bởi vì cô sai: ‘Chính người có nhẫn đeo tay Mới là đáp án bài này đó cô Nhưng mà cô chớ có lo Em thích cách nghĩ mà cô trả lời” Nghe xong công chúa bật cười Vội vàng tiến đến lả lơi đưa tình: “Cha ơi con thích Thủy Tinh Bởi vì chàng ấy thông minh, khôi hài”.
Cả hai ngang sức ngang tài Khiến vua rối trí – chọn ai bây giờ? Bèn bảo công chúa đố thơ Ai người giải được thì cho làm chồng Công chúa chúm chím môi hồng (Son này nhập ngoại triệu đồng một một cây) Nàng đọc câu đố thế này: “Một ngày trời đẹp, mây bay, nắng hồng Gà con rảo bước chơi rông Diều hâu bay đến lượn vòng bên trên Gà con ngửa cổ ngước lên Nói câu gì đó rơi liền diều hâu Mời hai chàng hãy đoán mau Em gà con nhỏ nói câu gì nào?” Sơn Tinh nhanh nhẹn làm sao Vừa nghe câu đố ngọt ngào nói ngay “Gà con nó nói thế này: Diều hâu chàng hỡi ra tay khoe hàng Diều hâu nghe thế vội vàng Khép đôi cánh lại điệu đàng làm duyên Dụ em gà nhỏ dịu hiền Nào ngờ rơi xuống tan liền xác thân Gà ta đắc chí vô ngần Đáng đời dại gái si đần diều hâu” Nhà vua thích chí gật đầu Phen này phò mã còn vào tay ai? Thủy Tinh lườm mắt nguýt dài Công chúa thấy thế ra bài đố thêm:
“Chuyện voi và chuột một đêm Chuột vừa thỏ thẻ voi liền ngất đi Hỏi chuột đã nói câu gì Khiến voi hoảng hốt tứ chi cứng đờ?” Hai chàng Sơn Thủy la to: “Con chuột nó nói ngây thơ thế này Voi ơi em đã có thai Làm voi choáng váng xỉu ngay ra nhà” Mỵ Nương cũng phải cười khà Hai ngươi đọc báo rõ là nhanh ghê Chuyện này ta mới vừa nghe Hai ngươi đã biết bét nhè là sao Bây giờ xin hãy đoán mau Tỉnh dậy, voi nói một câu thầm thì Chuột đang hí hửng cười khì Lăn đùng ra xỉu, hỏi vì sao đây?” Sơn Tinh đỏ mặt tía tai Vò đầu bứt tóc nghĩ hoài không ra Thủy Tinh lúc ấy ngâm nga: "Voi nói thêm đứa nữa nha hỡi nàng” Chuột nghe đổ vật ra sàn Một đứa đủ mệt, một đàn làm sao? Triều đình bàn tán xôn xao Bây giờ biết tính thế nào mà so?
Hai người thi thố mấy trò Bất phân thắng bại khiến cho vua rầu Nào là đấu võ, thể thao Đánh đàn, ca hát thấp cao tranh tài Lại còn xếp chiếu đánh bài Rồi chơi chứng khoán xem ai tinh tường Mỗi người mỗi vẻ phi thường Chẳng ai chịu lép chịu nhường cho ai
Sơn Tinh nghĩ bụng thế này Thủy Tinh thằng ấy cũng tài như ta Nếu không có kế ranh ma Làm sao vào được hoàng gia bây giờ? Thế là để ý thăm dò
Rồi đem đô Mỹ biếu cho nữ tì Hỏi xem công chúa thích gì Nữ tì liếc thấy phong bì căng căng Bèn hạ giọng mách nước rằng:
"Chàng đem đồ độc tặng nàng là xong Kim cương, đá quý, vàng ròng Vòng tay nạm chín ngọc hồng sáng choang Bông tai gắn chín hạt xoàn Công chúa sẽ thích, xin chàng đầu tư”
Sơn Tinh giả bộ gật gù (Chúng mày cứ tưởng ta ngu, ấm đầu?) Bèn sai người đến xứ Tàu Hàng giả mấy món đặt mau đem về
Công chúa thích mẩn thích mê Ngay lập tức gạt ra rìa Thủy Tinh Xin cha cho cưới Sơn Tinh Vì chàng đã quý yêu mình như tiên
Vua Hùng vội vã tuyên liền: “Sơn Tinh xứng đáng rể hiền của ta Cho vào đội ngũ hoàng gia” (Nói nghe sang vậy chứ là già hoang). Bích Nga