Đất nước tôi, năm hai ngàn không trăm mười bốn
Đất nước lạ lùng
Đất nước của những vị anh hùng
Không tiếc thân mình, anh dũng chống ngoại xâm
Để được chính quyền chối bỏ
Đất nước có màu hoa gạo đỏ
Đỏ lạ lùng, như máu rỏ từ tim
Đất nước của bạt ngàn hoa sim
Phủ tím trời phía bắc
Nơi kẻ xâm lăng không còn là giặc
Mà đã hóa bạn vàng
Đất nước hiên ngang
Hai phen bon ngựa đá
Giang sơn vững vàng muôn thuở
Giờ đến nỗi này ư?
Đất nước của Hòn Vọng Phu
Của những Triệu, Trưng, của Hưng Đạo, Quang Trung, Lê Lợi
Của Hoàng Thị Hồng Chiêm, của Lê Đình Chinh
Những cái tên giờ có người không muốn nghe nhắc lại
Đất nước ấy ở đâu?
Đất nước của những nỗi đau
Chưa kịp thốt ra đã bị ai bịt miệng
Để chỉ còn những lời uất nghẹn
Đất nước có đỉnh Pò Hèn
Giờ hỏi ra, mấy ai còn biết.
Đất nước bị đô hộ ngàn năm mà kẻ thù không thể diệt
Đất nước ấy đâu rồi?
Đất nước của tôi
Giờ nhìn quanh, sao thấy toàn Ích Tắc?
@ Vũ Thị Phương Anh