Đất nước mình không có hôm nay
Nếu hai ngàn năm trước không có bà Trưng, bà Triệu
Và sẽ tiếp tục sống trong độc tài nô lệ
Nếu không có những người con gái như em
Dòng sông dài và phiến đá chông chênh
Nhưng nếu tất cả đều co ro, sợ hãi
Nếu tất cả đều đứng nhìn, e ngại
Dân tộc này rồi sẽ ra sao?
*
Em ra đời
Mười năm sau cuộc chiến
Bom đạn đã thôi rơi, sao tiếng khóc chưa ngừng
Câu hát hòa bình, sao nước mắt rưng rưng
Từng đoàn người vẫn lần lượt ra đi
Xuống biển, lên non, băng rừng, vượt suối
Tự do! tự do!
Dù đổi bằng mạng sống
Dù phải chết ở quê người hơn ở lại quê hương.
Tuổi thơ em
Được nuôi bằng những giọt tình thương
Mẹ vắt ra từ bầu sữa cạn
Bằng giọt mồ hôi cha trong sớm chiều lận đận
Cõng cuộc đời trên chiếc lưng cong.
Những nỗi nhọc nhằn đã làm em khôn lớn thêm nhanh
Để biết thương yêu đồng bào lao động
Để biết lắng nghe tiếng thở dài của núi sông và lời thì thầm của tình yêu mơ mộng
Để biết mỉm cười trong cả lúc khổ đau.
Đất nước mình không có hôm nay
Nếu hai ngàn năm trước không có bà Trưng, bà Triệu
Và sẽ tiếp tục sống trong độc tài nô lệ
Nếu không có những người con gái như em
Dòng sông dài và phiến đá chông chênh
Nhưng nếu tất cả đều co ro, sợ hãi
Nếu tất cả đều đứng nhìn, e ngại
Dân tộc này rồi sẽ ra sao?
Em bước vào tù khi tuổi mới hai mươi
Tuổi đẹp nhất của thời con gái
Bên ngoài trại giam, mùa xuân đang qua và không trở lại
Nhưng trong trái tim em, xuân mãi mãi không tàn
Hạnh phúc của em là hạnh phúc của dân oan
Của những con người không có quyền được nói
Niềm vui của em là niềm vui của đàn em thơ mới lớn
Của những mái đầu bị xóa mất màu xanh.
Đảng xô em vào vũng bùn đen lọc lừa, giả dối, gian manh
Em lọc ra những giọt nước ngọt ngào, tinh khiết
Đảng trồng trong nhận thức em cây hận thù chém giết
Em chăm sóc cây để trổ trái tình người
Đảng đốt cuộc đời em bằng ngọn lửa bạo tàn rực đỏ khắp nơi
Em thổi tắt để thành nguồn sưởi ấm
Đảng biến em làm con sâu đo uốn mình quanh bốn vòng cửa cấm
Em thoát thân thành cánh bướm vàng.
Hôm nay
Lịch sử đang chờ em để bước sang trang
Dân tộc vịn vai em để đi cùng nhân loại
Những người chết đang bắt đầu sống lại
Những người đi đang lần lượt quay về.
Giữa quê người còn một bài thơ
Viết cho em bằng những dòng hy vọng
Đừng gục xuống, đừng than thân trách phận
Hãy mỉm cười như một chuyến đi xa
Mẹ sẽ chờ em dù năm tháng trôi qua
Sông núi chờ em trong ngày hội lớn.
Những uất hận ngày nào chảy theo dòng sông Hát
Đang trở thành những lớp phù sa.
Song cửa sắt ngăn đôi đời tuổi trẻ
Ánh lửa tù thiêu đốt cả tương lai
Buồn dĩ vãng , căm hờn hiện tại
Ngày rửa hờn , ngày ấy mới nguôi ngoai !
Sống lần lữa cho qua ngày đoạn tháng
Nhưng đâu phải không có cả ngày mai
Ta chưa chết , hy vọng còn sống mãi
Không ai giết nổi hồn son trẻ !
Đời đau khổ đoạ đầy quá lẽ
Tấm thân tàn lê lết với thời gian
Tuổi trẻ vinh quang chốc đá tàn
Nhìn ra song cửa lòng đau thắt !
Sáu năm trời , ngục tù mòn mỏi
Mộng hải hồ tan theo mây khói
Chí tang bồng đốt xé tâm cang
Tuổi trẻ vinh quang , giấc mộng tàn !
( thương tặng Đỗ Thị Minh Hạnh, với tất cả tấm lòng của 1 người con dân Việt , đang xót xa cho dân tộc ! )
Hoàng Hạc
Hoàng hôn buông xuống đời son trẻ
Bóng đêm rũ xuống tuổi đôi mươi
Bình minh chưa thấy , hờn căm mãi
Thôi đứng lên đi, kẻo muộn rồi !
( em không cô đơn , hàng triệu con dân Việt Nam đang nghĩ về em , và sẽ đồng hành cùng em )
Happy Birthday?
Lòng dạ nào vui đây
Em còn quá thơ ngây
Ngày sinh nhật trong tù
Đã chịu cảnh đọa đày!
Tuổi thanh xuân đời người
Em đã dâng hiến trọn
Cho những cuộc đời nghèo
Ôi cao cả tuyệt vời!
Xin cám ơn đất trời
Một anh thư ra đời
Ngày mười ba tháng ba
Để nêu gương rạng ngời!
Tôi cầu chúc em tôi
Ngày sinh nhật trong tù
Những ngày đầy tăm tối
Nhưng em sáng muôn đời!
T.Phạm
Bài thơ rất hay,nghĩa tình đều thắm đượm trong từng từ từng câu. Cảm ơn tác giả!
Bài thơ hay khi người làm thơ từ đáy tim mình. Nhà thơ Trần Trung Đạo đã cho ta những giây lát cảm động bồi hồi... rất thật! Cảm ơn Người con gái Việt Nam cao thượng Đỗ Thị Minh Hạnh đang bị bè lũ cộng nô giam cầm hành hạ, Em vang tên trong những ngày ác liệt này khi lịch sử chuẩn bị sang trang, Em khổ đau thân xác mà chúng tôi chưa giúp được gì để lòng áy náy... cầm ly rượu nốc cạn cho quên sầu mà tức giận mà oán hận dày vò trong chờ đợi giờ phút toàn dân ta nổi dậy... "tất cả sẽ thành bom nguyên tử" xóa sạch vĩnh viễn loài cộng sản Việt gian phản động hung tàn! Chúng tôi đang rắp tâm chuẩn bị trở về như nhà thơ đã nói, sẽ sát cánh cùng đồng bào đập tan bọn cộng sản bán nước cầu an! Chúng tôi những chiến binh VNCH bị chôn nhưng chưa chết, chúng tôi đang hồi sinh và chuẩn bị trở về lấy lại quê cha đất tổ thiêng liêng từ tay bọn cộng sản đã chết lâm sàng từ lâu và cùng Dân Ta chôn vùi chúng vào hố rác của lịch sử!
•
•
Chia sẻ ›
thơ nô văn nịnh cộng gian
loài phi chính nghĩa lụi tàn từ lâu
búa liềm tanh máu đỏ ngầu
lúc thời vận mạt nát nhàu như tương
việt cộng chết chẳng ai thương
ngàn năm sử viết tai ương một thời
nồi da xáo thịt rã rời
oan khiên ai khiến cho người oán than
thế mà văn nịnh phũ phàng
cùng thơ nô lệ tuôn càn như điên
ngợi ca bác đảng liên miên
cáo chồn miệng lưỡi láo liên gạt lừa
điêu ngoa lật lọng có thừa
bao nhiêu xương máu chẳng vừa ác tâm
nay thơ yêu nước thương dân
làm rung động bởi tấm lòng người thơ
cùng người yêu nước mong chờ
qua cơn đại họa phất cờ tự do !