Gió thu lạnh, từng lá
vàng run rẩy
Cây trơ cành buồn bã
hứng trời sương
Tôi viết tiếp bản trường
ca thứ bảy
Chút lòng người vong
quốc gởi quê hương!
Một quê hương bên kia bờ
đại hải
Nửa địa cầu vời vợi cánh
chim bay
Quê tôi đấy, dân đau
thương quằn quại
Tôi xa quê, lòng nhớ
quá, đêm ngày ...
Xưa, đẹp lắm, từng bờ
sông, ngọn núi
Giặc tràn về tất cả
trắng màu tang
Hăm mấy năm tôi chờ cơn
gió nổi
Tôi đợi Quang
Trung phất ngọn cờ vàng!
Anh hỏi chúng tôi sao
yêu đất nước
Lại âm thầm rời bỏ để ra
đi
Và chị hỏi vì sao yêu tổ
quốc
Cần bàn tay xây dựng lại
không về ???
Tôi thẳng thắn trả lời
anh và chị
Giận cũng đành. Tôi nói
thật lòng tôi
Nếu còn đó, một độc tài
đảng trị
Tôi có về, về tranh đấu
mà thôi!
Quê hương đấy nhưng tôi
không ở được
Cũng không về đóng góp
bởi vì sao?
Bởi Bác Đảng quá tham
tàn, bạo ngược
Hút máu dân đen, xiết
họng đồng bào!
Hai chúng ta ở hai bờ
giới tuyến
Hai con đường, lý tưởng
nghịch chiều nhau
Tôi yêu tự do, công
bình, chính thiện
Chế độ do dân lựa chọn,
dân bầu
Đường anh chị rắc gieo
mầm oan nghiệt
Nào giáo điều, nào lừa
mị, gian tham
Nào khủng bố, nào tù
lao, tiêu diệt
Nên căm hờn đầy dẫy Bắc
Trung Nam!
Tôi nói thế nếu anh
không vui lắm
Thì xin nhìn đất nước
một lần xem
Có phải dân lành đói ăn,
rách mặc
Chẳng tự do, không một
chút nhân quyền?
Dòng Bến Hải, Đảng chia
đôi vĩ tuyến
Rồi Đảng xua quân xâm
lược miền Nam
Có phải Đảng ném thương
binh xuống biển
Đoạn tôn danh người
..."mất tích"...vinh quang? *
Có phải Đảng đã trả thù
ác độc
Dân miền Nam sau khi
cướp miền Nam
Nhãn "Cải tạo", mác
"khoan hồng, học tập"
Thực chất giết người quỷ
quyệt, dã man?
Có phải Đảng chặt cây
rừng, trộm gỗ
Để lụt hàng năm nước
nổi, dân chìm?
Cứu trợ gởi về, tiền kia
Đảng giữ
Hiện vật nhập kho. Dân
đói, đứng nhìn?
Có phải đất dân Đảng
thu, Đảng lấy
Dân biểu tình đòi, Đảng
đánh, đúng chưa?
Có phải khắp nơi lòng
dân chán ngấy
Những oán hờn cao chất
ngất đơn thưa?
Có phải Đảng bán dân làm
nô lệ
Hết hạn rồi chẳng nhận
họ về không?
Nước người trả. Đảng làm
ngơ, mặc kệ
Chỉ dân đen là thân phận
khốn cùng!
Có phải trẻ thơ bao em
thất học
Đêm vỉa hè, ngày bới rác
tìm cơm
Trường lớp thiếu nhưng
hotel vẫn mọc
Dân không nhà nhưng Đảng
lắm sân golf?
Có phải Đảng bôi đen
dòng lịch sử
Dạy trẻ thơ thù hận, dối
gian không?
Trăm năm trồng người,
người thành công cụ
Luồn cúi Nga Tàu, khinh
rẻ tổ tông
Có phải thiếu niên đốt
đời xuân trẻ
Để tương lai không là
thoáng phân vân?
Em gái mười hai môi tô,
mắt vẽ
Ai thắp đèn hồng mời mọc
thiêu thân?
Có phải Đảng, đỉnh cao
ngồi chễm chệ
Trên ngai vàng, lòng
chẳng xót thương dân
Kiểu bạo chúa, reo cười
trên máu lệ
Trên bạc vàng, trên
quyền lực, phi nhân?
Đảng và dân rõ ràng hai
giai cấp
Đảng sang giàu, dân
nghèo đói, đau thương
Đảng thống trị và người
dân bị trị
Đảng tàn hung, dân khốn
cực trăm đường!
Lệ đã thấm. Mầm xanh từ lòng đất
Đã nẩy chồi, đang lớn
giữa quê hương
Dân Việt Nam với tinh
thần bất khuất
Sẽ vùng lên mà rửa mối
căm hờn
Anh thừa biết những lời
tôi nói: ĐÚNG
Nên lo buồn mà chẳng dám
nghe thôi
Đừng sợ nữa. Hãy nhìn vào sự thật
Để thương thân và thương
đến giống nòi
Thế giới ngoài kia từng
ngày biến chuyển
Những Bắc Hàn, Đông Đức,
những Nam Tư
Khối Cộng Sản đang đi
vào cõi chết
Vì lòng người bừng tỉnh
giấc hoang mơ...
Thì hỡi chị, hỡi anh và
hỡi bạn
Cùng chúng tôi, ta bước
lại từ đầu
Hãy thành thật cho tình
không đơn bạc
Muốn vườn tươi, phải
diệt những loài sâu!
Muốn đất nước kịp người
trong hội mới
Muốn ta không mai một
chính đời ta
Muốn dân tộc tương lai
không mù tối
Muốn ấm no hạnh phúc tới
muôn nhà
Thì ta phải đập tan đời
áp bức
Phá gông xiềng đòi dân
chủ, tự do
Một thể chế chính quyền
dân tạo dựng
Phải không anh? Dân Việt
vẫn mong chờ???
Tôi đang nói với anh lời
chí thiết
Bằng con tim, bằng chân
thật, tình người
Anh chẳng muốn nghe
nhưng tôi vẫn biết
Trong lòng anh, nguồn
thác đã ngầm khơi...
Dòng thác đó lớn dần,
lan rộng mãi
Trong trái tim người tiến bộ các
anh
Thành những dòng sông
hướng về đại hải
Cùng với muôn lòng, đốt
lửa đấu tranh!
Ngày anh về, quê hương
vui biết mấy
Cả ba miền vàng rực bóng
cờ xưa
Anh đọc lại bản trường ca thứ
bảy
Nhìn anh, tôi cười. Mắt
biếc. Xinh chưa???
Ngô Minh
Hằng
* Theo truyện "Hạnh
Ngộ Bọt Bèo" của nhà văn Xuân Vũ thì VC gom thương binh cụt chân cụt
tay, mù mắt, những người không còn khả năng chiến đấu và làm việc
được từ các chiến trường miền Nam rồi đưa họ xuống tàu, bảo với họ
là chở họ đi Trung Quốc chữa cho mau lành, nhưng sau đó, chở họ ra
giữa biển, chờ đêm tối ném họ xuống biển để nhà nước không phải chữa
lành và nuôi họ.