Trong nước hiện nay đang có những phong trào, những tổ chức,
những cá nhân chống đối đảng cộng sản. Ở ngoài nước, nếu có dịp là cộng đồng tỵ
nạn cộng sản cùng các tổ chức đấu tranh hợp sức vận động công luận quốc tế và
các chính quyền những quốc gia tự do can thiệp buộc bạo quyền cộng sản phải trả
tự do cho những nhân vật đối kháng. Nhưng không có tổ chức đồng hương tỵ nạn nào
cũng như chính quyền quốc gia tự do nào kêu gọi Việt cộng phải để cho những nhân
vật đối kháng đang bị giam giữ được rời khỏi Việt Nam. Việc một số cá nhân chống
đối cường quyền lên đường ra nước ngoài, chủ yếu sang Hoa kỳ, là kết quả đường
lối chính trị, ngoại giao, kinh tế của nước Mỹ. Mà nước Mỹ thì chỉ vì quyền lợi
của nước Mỹ mà thôi.
Những người được xem hay tự xem là bất đồng chính kiến một khi
sang Hoa Kỳ hay sang Pháp mà vẫn còn muốn tiếp tục đấu tranh thì phải đối diện
với thực tế là việc đi tìm đối tượng hậu thuẫn. Cũng thực tế là chỉ có hai lực
lượng chính yếu làm thành tập thể đồng bào đang sống ở nước ngoài, một bên là
phe quốc gia và một bên là phe cộng sản. Phe quốc gia bao gồm những thành phần
bỏ nước ra đi vì không chấp nhận chế độ cộng sản. Phe cộng sản qui tụ các cán bộ
cộng sản, các du sinh, các “thợ khách“ di sản của mồ ma khối Đông Âu. Dĩ nhiên
phe cộng sản không thể là đối tượng để những người chống đối nương tựa. Họ chỉ
còn phe quốc gia là lực lượng ủng hộ họ, chứ không có lựa chọn nào khác.
Hầu như toàn vẹn tinh hoa của chế độ Việt Nam Cộng Hoà đã đào
thoát được ra hải ngoại và làm thành lực lượng nòng cốt của cộng đồng tỵ nạn
cộng sản Việt Nam. Bên cạnh đó là hậu duệ của thế hệ lưu vong thứ nhất. Những
con người do nền giáo dục nhân bản của Miền Nam và của các quốc gia dân chủ Tây
phương đào tạo đã từng là nạn nhân và chứng nhân trực tiếp hay gián tiếp của một
chính sách tàn bạo, đểu cáng nhất lịch sử nhân loại. Nay nhất đán cộng đồng tỵ
nạn chống cộng lưu vong phải tiếp xúc với những nhân vật do kẻ thù giáo huấn
tuyên truyền theo kiểu nhồi sọ ngu dân. Nước trong tự dưng gặp dầu cặn. Dầu cặn
làm sao hoà với nước trong được?
Kết quả không thể nào tránh khỏi là sự thất bại của những người tự xem
hay được xem là chống đối, một khi họ sang Mỹ, sang Pháp. Họ đánh mất môi trường
đấu tranh quen thuộc. Họ hoá ra lạc lõng trong môi trường mới lạ.
Chúng ta thử xem chuyện nước
Đức. Người dân Đông Đức đã biết lợi dụng cả thời lẫn thế và nhất là họ đã thấy
được rằng chỉ có họ mới đòi được tự do dân chủ cho họ. Cho nên họ đã chuyển
hướng và chuyển hoá hình thức đấu tranh. Thoạt đầu là bỏ nước ra đi bằng mọi
giá, kể cả bằng sinh mệnh bản thân. Nhưng đến một thời điểm nhất định, họ không
bỏ phiếu bằng xe bằng chân nữa, họ bỏ phiếu bằng tay bằng miệng. Họ quyết định ở
lại để đấu tranh và nêu cao khẩu hiệu nổi tiếng “chúng tôi ở lại đây,
wir bleiben
hier“.
Dân tộc Việt Nam cũng đã từng cả triệu triệu người bỏ phiếu
bằng chân, bằng thuyền, bằng máy bay. Chúng ta đã đứng lên thực hiện giai đoạn
chống đối thứ nhất. Chúng ta đã chống cộng qua thái độ phỉ nhổ chế độ đồng thời
chúng ta cũng truy tố tội ác cộng sản Việt Nam. Chúng ta không truy tố tội ác
của giặc trước bất kỳ toà án cấp quốc gia, cấp liên quốc hay cấp quốc tế nào cả
mà chúng ta truy tố tội ác của giặc trước công luận quốc tế, trước dư luận thế
giới, trước lương tri nhân loại, trước đạo lý loài người. Chúng ta đã góp máu,
góp nước mắt, góp tù đày, góp chết chóc, góp hãm hiếp, góp vàng, góp nhà, góp
của cho giai đoạn một. Chúng ta đã đóng góp nhục nhằn, đóng góp cơ cực, đóng góp
những tháng năm còng lưng làm nail, đóng góp trọn tuổi xuân làm vệ sinh nhà xí.
Và chúng ta cũng không hề ngần ngại quay trở lại góp công, góp sức, góp đầu óc,
góp suy tư cho đại cuộc chính nghĩa chống cộng tại cả hải ngoại lẫn quốc nội.
Bây giờ là giai đoạn chống đối thứ hai, giai đoạn này
do đồng bào quốc nội thủ vai chánh. Tuy nhiên nếu như người dân trong
nước không tự mình tranh đấu, nếu như tuổi trẻ Việt Nam trong nước không can đảm
dấn thân thì đảng cộng sản sẽ vẫn tiếp tục ngồi lên đầu lên cổ dân tộc và dân
tộc vẫn phải cúi đầu quì gối mang nỗi nhục lạc hậu và yếu hèn. Nếu quốc nội
không ý thức được trách nhiệm của mình thì chữ S bên bờ Thái bình dương sẽ chẳng
bao giờ được như mảnh đất nhìn ra Bắc hải. Đó là chưa nói đến đại hoạ vô song
Việt Nam do cộng sản cai trị sẽ trở thành quận huyện của Trung cộng.
Giữ vai trò độc tôn trực tiếp chống
cộng, đồng bào quốc nội cần nhận thức rằng phải diện đối diện với kẻ thù thì mới
chống đối nó hữu hiệu được. Muốn thực tâm thực tình chống Việt
cộng thì phải ở lại Việt Nam. Ra khỏi Việt Nam thì nên nghĩ đến nhận định
của Bác sĩ Bùi Trọng Cường ở Úc :"Chúng ta cần nhớ rằng sự hiện diện của anh ĐC
tại hải ngoại chắc chắn sẽ không làm cho công tác đấu tranh của chúng ta dễ hơn,
ngắn hơn mà ngược lại có thể tạo ra những khó khăn mới cam go hơn.“ Quả là cộng
đồng tỵ nạn sẽ gặp phần nào khó khăn mới cam go hơn. Nhưng đối với hầu hết nếu
không là tất cả những thành phần chống đối rời khỏi nước ra nước ngoài thì khó
khăn mới cam go hơn đã là và sẽ là không thể nào vượt qua nổi.
Trong hiện tình đất nước và thế giới, vì dân tộc mà tranh
đấu chống cộng nhưng lại sang Mỹ sang Tây thì chỉ là đi vô một ngõ cụt, thì chỉ
là tự hãm mình vào mạt lộ. Có khi còn tệ hại hơn, có thể là tự mình mưu sát bản
thân về chính trị.
Tất nhiên nếu ngụy xưng tranh đấu nhưng thực chất chỉ vì
quyền lợi cá nhân và gia đình thì lại là chuyện khác. Hoặc giả chỉ vì thủ đoạn
sắp xếp của những bàn tay lông lá mà bán mình giữ vai trò tranh đấu kiểu con rối
thì cũng lại là chuyện khác nữa.
Đã nói thì phải rán nói cho cùng. Sẽ có người trách rằng cứ ở
lại, cứ ngồi tù để rồi lâm bệnh nặng, thâm chí để rồi phải hy sinh, hay
sao?
Xin thưa : Tự Do phải
mua bằng máu, tự do phải trả bằng nước mắt. Không có cách gì khác. Quả thật là
không có cách gì khác cả. Ngoại trừ phép lạ. Nhưng đã mong chờ phép lạ thì còn
nói đến đấu tranh làm gì?
Trần Văn Tích 08.12.2014