Ngô Xuân Phúc - người nhận là tác giả bài thơ “Tổ quốc gọi tên”.
Khi câu chuyện bản quyền bài thơ “Tổ quốc gọi tên” chưa ngã ngũ thì nhà thơ Bàng Ái Thơ, con gái của nhà thơ - họa sỹ Bàng Sĩ Nguyên, cháu gái nhà thơ Bàng Bá Lân đã lên tiếng xác nhận rằng, vào hồi tháng 4.2011, bà đã được đọc bài thơ này; người viết ra nó là một tác giả nam, và anh ấy là một người lính. Tên bài thơ lúc mà tôi đọc là “Tôi nghe Tổ quốc gọi tên” chứ không phải là “Tổ quốc gọi tên” hay “Tổ quốc gọi tên mình” như thế này.
“Đừng vội ném đá người ta”
Ái nữ của một trong những người sáng lập ra Hội Nhà văn Việt Nam (năm 1957) cho biết: “Đừng vội ném đá người ta bởi tôi tin bạn Phúc nói thật”. Chia sẻ độc quyền của nhà thơ Bàng Ái Thơ với PV candonline được đưa ra khi câu chuyện về bản quyền bài thơ nổi tiếng này đang trở nên căng thẳng trong dư luận, trong đó có nhiều ý kiến cho rằng anh Ngô Xuân Phúc, người nhận mình là tác giả của “Tổ quốc gọi tên mình” bị “ảo tưởng” và “có dấu hiệu về tâm thần”…
.
Tác giả Nguyễn Phan Quế Mai và tập thơ có bài thơ đang gây tranh cãi.
Nhà thơ Bàng Ái Thơ kể lại, năm 2010, bà có đi Cô Tô và hoàn thành bản thảo tập thơ “Mắt lặng”, trong đó có bài “Cô Tô từ phía khơi xa”. Sau khi in xong tập thơ, bà đã mang tặng bạn bè của mình; rồi bằng một cách nào đó, bài thơ đã đến tay nhà thơ Anh Vũ ở Bắc Giang (nhà thơ Anh Vũ sinh năm 1943 tại Bắc Ninh, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam – PV). Lúc đó, nhà thơ Anh Vũ đã gửi đến bà tập tham luận về nhà thơ Anh Thơ nhờ bà xem có gì cần góp ý không; kèm bài thơ đang gây bão dư luận trên.
“Vì lúc liên lạc, tôi có nói với anh ấy là sau đi biển về, tôi sẽ viết chuyên tâm về biển đảo hơn. Tôi cũng thích chủ đề biển đảo và nghĩ rằng sẽ phổ nhạc một số bài về chủ đề ấy. Anh ấy bảo nếu thế thì qua cháu Nguyễn Trung Kiên (người biên tập cuốn sách “Giáo sư Trần Đức Thảo: Biển quê hương dạt dào và trầm tư triết học”, NXB Lao động, năm 2011 - PV), anh gửi cho tôi bài thơ này để phổ nhạc, bảo tôi nghiên cứu thử.
Lúc đó là tháng 4/2011. Anh ấy nói biển đảo thì ít người viết, có bài này đọc được. Nó mang tính biển đảo và dễ đi vào lòng người. Tuy nhiên, sau khi đọc, tôi thấy nó không có chất trữ tình (tôi quen với dòng thơ trữ tình để phổ nhạc) và có vẻ cứng quá, "sắt thép" quá, hô hào quá. Tôi có liên lạc lại và bảo tôi sẽ không phổ nhạc cho bài thơ ấy vì nó đầy tính báo chí.
Nhà thơ Anh Vũ có bảo với tôi: "Thế em sửa lại đi". Tôi bảo ‘ôi chết, sửa thì phải xin phép tác giả chứ tùy tiện sửa là không được đâu, thế tác giả là ai’. Anh Vũ bảo anh lấy bài thơ này trên mạng, cũng không quen người đó, chỉ biết đó là bộ đội, thích viết lách, và hai người đã từng trao đổi với nhau về bài thơ này rồi. Anh bảo với cậu ấy bài thơ hay và sẽ tìm nhạc sỹ để phổ nhạc cho cậu ấy. Cậu ấy đồng ý” - nhà thơ nhớ lại.
Vì không phổ nhạc nên sau đó, nhà thơ Bàng Ái Thơ cũng không quan tâm đến bài thơ này nữa. Cho tới đầu tháng 5/2014, Bộ Tư lệnh hải quân có tổ chức chương trình sáng tác về biển đảo (đúng dịp Trung Quốc ngang nhiên hạ đặt trái phép giàn khoan Hải Dương 981 trên vùng biển thuộc chủ quyền của nước ta) và in tập sách nhạc “Âm vang biển gọi”, trong đó chọn một số tác phẩm của các nhạc sỹ – nhà thơ có thơ phổ nhạc. Lúc đó, cầm tập sách nhạc ấy, mở trang đầu tiên, bà thấy “Tổ quốc gọi tên mình” do nhạc sĩ Đinh Trung Cẩn phổ nhạc từ thơ của Nguyễn Phan Quế Mai.
Lúc đó, bà chợt nhớ đến ngay bài thơ mà nhà thơ Anh Vũ từng đưa bà trước đây. “Song bài thơ là nó nhưng không còn là nó nữa. Nghĩa là nội dung của bài thơ trước đây mà tôi đọc chỉ còn 75 -80% mà thôi. Có một số câu chữ đã được sửa đi cho mới, cho phù hợp hơn. Nghe chừng hô hào hơn và sát thực tế hơn. Tên bài thơ lúc mà tôi đọc là “Tôi nghe Tổ quốc gọi tên” chứ không phải là “Tổ quốc gọi tên” hay “Tổ quốc gọi tên mình” như thế này. Tôi thấy tên tác giả là Quế Mai, một người nữ chứ không phải người nam. Tôi đem thắc mắc ấy trò chuyện cùng một số nhạc sỹ thuộc Khối nhạc sỹ vẫn sinh hoạt định kỳ tại nhà tôi thì các bác cười rằng, các nhà văn nhà thơ lắm bút danh lắm. Tôi thấy cũng hợp lý nên tôi cũng không để ý nữa”, bà kể lại.
.
Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai (bên phải) trong ngày ra mắt tập thơ “Tổ quốc gọi tên mình”.
“Mọi người không nên vội vàng quá”
Cho tới mấy ngày hôm nay đang xôn xao vụ tranh chấp bản quyền bài thơ này, nhà thơ Bàng Ái Thơ chợt nhớ ra chuyện kia rồi cố gắng nhớ lại mọi chuyện một cách cụ thể. Bà cho rằng, mọi người lên tiếng bênh vực Nguyễn Phan Quế Mai vội vàng quá. Bà nói: “Tôi đọc thông tin trên báo và những lời bình luận có phần ác ý với anh Phúc kia xong và buồn quá. Tôi có chia sẻ điều đó với nhạc sỹ Nguyễn Nghiêm Bằng, con trai thứ của nhạc sỹ Văn Cao, tôi hỏi anh có nhớ chuyện tôi từng nói về tác giả bài thơ này không thì anh ấy cười, bảo rằng vẫn còn nhớ”.
Khi được hỏi, những điều bà kể lại ở trên cũng đồng nghĩa với việc nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai đã “đạo’ thơ của anh Ngô Xuân Phúc có phải không, bà chia sẻ: “Nói Nguyễn Phan Quế Mai gian có lẽ cũng không phải, đạo cũng không phải đâu. Có thể chị Mai đã ngấm trong đầu những câu thơ như thế. Lúc đó, tinh thần yêu nước lên cao, chị ấy nung nấu viết bài thơ về biển đảo, gặp cái tứ đấy, giống như thấm vào mình rồi bật ra những ý thơ đấy mà không ý thức được rằng những câu thơ đấy đã có người viết ra trước đó rồi. Nhưng tôi cũng hơi băn khoăn một điều, liệu đọc bài thơ sau mà nội dung giống tới 75 – 80% nội dung bài thơ trước thì liệu đây có phải là cái sự đọc rồi ngẫu nhiên mà ngấm hay không?”.
.
Nhà thơ Bàng Ái Thơ, lên tiếng xác nhận bà đã từng đọc bài thơ vào tháng 4.2011.
“Nhưng sao anh Phúc lại không nhớ thơ mình viết ra được?”, về điều này, bà Bàng Ái Thơ cho rằng, nếu chỉ vì như thế mà quy kết cho người ta như thế này thế kia thì tội nghiệp cho họ quá. Anh Phúc không có gì trong tay để chứng minh được rằng đó là bài thơ của mình vì chuyện bản thảo mất hoặc thất lạc trong quá trình lưu trữ là điều hoàn toàn có thể. Với lại, có phải ai cũng thuộc hết thơ mình đâu. Tôi là một ví dụ chẳng hạn. Thời gian rồi đủ thứ bận rộn dễ làm người ta quên đi một cái gì đó trong một khoảnh khắc, thậm chí một quãng thời gian dài. Cái đó tôi hiểu chứ”.
Khi chúng tôi nói rằng, đồng ý công khai chia sẻ những thông tin này, bà sẽ phải chịu trách nhiệm về những phát ngôn của mình trước công luận, nhà thơ Bàng Ái Thơ bảo: “Tôi đã sẵn sàng. Tôi biết đến đâu tôi nói đến đó. Với lại, nếu tôi biết chuyện này thì tôi tin rằng, chắc chắn sẽ có những người khác cũng biết và họ sẽ tìm ra sự thật, đâu mới là tác giả chính của bài thơ. Tôi chỉ hơi tiếc một điều đó là nhà thơ Anh Vũ đã mất hồi năm ngoái. Bởi nếu không, anh sẽ nói cho mọi người biết rằng anh lấy tác phẩm này trên mạng như thế nào. Nhưng còn có cháu Trung Kiên, người đã giúp anh Vũ chuyển bài thơ cho tôi vẫn còn đó, mọi người có thể xác nhận từ phía cháu”.
Sáng ngày 6/10, nhà thơ Bàng Ái Thơ có kể lại, bà biết đến bài thơ là do nhà thơ Anh Vũ sống ở Bắc Giang gửi. Trả lời Báo CAND vào ngày 2/10 trước đó, anh Ngô Xuân Phúc, người nhận mình chính là tác giả của bài thơ này cũng cho biết rằng, ở thời điểm anh đăng tải bài thơ trên mạng vào năm 2008, “có một nhà thơ là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam vào đọc khen hay. Vì không để ý lắm nên chỉ biết là người Bắc Ninh hay Bắc Giang gì đó”.
Nhà thơ Nguyễn Hữu Quý:
Một trong 2 người phải hổ thẹn vì sự dối trá của mình!
“Đừng vội quy kết ai thật, ai giả trong cuộc này. Cũng đừng cao giọng nói người đàn ông ấy là hoang tưởng, điên rồ. Sự từng trải buộc tôi phải thận trọng trong lựa chọn nghiêng về ai. Nguyễn Phan Quế Mai từng dịch rất hay bài thơ ‘Bông huệ trắng” của tôi sang tiếng Anh nhưng cho đến giờ phút này, tôi cũng chưa mắng mỏ người đàn ông nhận “Tổ quốc gọi tên mình" là của mình. Vì tôi nghĩ, còn đủ thời gian để đọc lại, để tìm hiểu và suy xét. Lòng yêu nước rất đáng trân trọng nhưng lòng trung thực của con người cũng quý giá không kém. Tổ quốc không cần sự yêu nước giả dối. Tiếng nói yêu nước cần phải trung thực. Thơ cũng vậy. Tôi tin sớm muộn sự thật sẽ được minh chứng. Một trong hai người phải hổ thẹn vì sự dối trá của mình”.
Theo Đậu Dung (CAND)
________
"TỔ QUỐC GỌI TÊN" ĐANG TRANH CHẤP CÓ PHẢI LÀ BÀI THƠ HAY?
BÀI THƠ "TỔ QUỐC GỌI TÊN" ĐÚNG NHƯNG KHÔNG HAY!
Lời dẫn của Nguyễn Hữu Quý: Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai đang ở bên "mắt bão" khi có một người xa lạ, từng là quân nhân nhận bản quyền bài thơ "Tổ quốc gọi tên", anh Ngô Xuân Phúc. Bài thơ này đã được Đinh Trung Cẩn phổ nhạc và ca khúc "Tổ quốc gọi tên mình" đã chiếm được cảm tình của nhiều người.
Bài viết sau đây của tôi chỉ phân tích văn bản thơ mang tên "Tổ quốc gọi tên" của Nguyễn Phan Quế Mai để bạn đọc tham khảo về giá trị nghệ thuật của nó.
Xin nói ngay rằng "Tổ quốc gọi tên" không phải là ý mới. Khi lâm nguy, non sông cất tiếng gọi, lớp lớp con dân đất Việt đáp lời cầm vũ khí đánh giặc. Từ năm 1967, Tố Hữu đã viết: "Thiêng liêng thay, tiếng gọi của Bác Hồ: / Vì độc lập tự do, toàn dân ta quyết thắng!" (Chào xuân 67). Nam Hà cũng đã dựng nên khí phách ấy: "Ôi tuổi thanh xuân/ Mang bốn nghìn năm lịch sử trong tim/ Ta sung sướng được làm người con Đất nước…" (Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi)…
Trong bài "Tổ quốc gọi tên", cái dở nhất là Nguyễn Phan Quế Mai “dựa dẫm” hay lấy ý của những câu thơ người khác đã viết nhiều lần.
Ở khổ thơ mở đầu chị viết: "Đêm qua tôi nghe Tổ quốc gọi tên mình/ Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá/ Tiếng Tổ quốc vọng về từ biển cả/ Nơi bão tố dập dồn, chăng lưới, bủa vây". Câu đầu tiên ý đã cũ như tôi phân tích ở trên. Câu thứ 3 gợi cho người đọc liên tưởng tới tên bài thơ "Tổ quốc nhìn từ biển" của Nguyễn Việt Chiến.
Đến khổ thứ hai thì sự sáo mòn, lặp lại ý người khác rõ hơn. Nguyễn Phan Quế Mai viết: "Tổ quốc của tôi, Tổ quốc của tôi/ Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ…". Trong bài thơ "Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi", xuất hiện từ năm 1966, Nam Hà đã viết rất hào sảng thế này: "Đất nước/ Bốn ngàn năm không nghỉ/ những đạo quân song song cùng lịch sử/ Đi suốt thời gian, đi suốt không gian/ Sừng sững dưới trời anh dũng hiên ngang…"
Trong hai câu thơ sau tôi thấy có những điều không hề ổn chút nào: "Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che Tổ quốc linh thiêng/ Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố". Giá như chị viết …"Tổ quốc thiêng liêng" thì không ai bắt bẻ được. Từ "linh thiêng" vốn dành cho cõi khác, thế giới khác mang hàm ý cao quý, ví như tổ tiên, ông bà linh thiêng, chốn tâm linh, chuyện tâm linh. Tổ quốc không bao giờ chết cả, bởi thế mà từ những ngày đầu toàn dân ta kháng chiến chống thực dân Pháp, câu khẩu hiệu "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh" đã trở thành tâm niệm của bao chiến sỹ, nhân dân ta. Và, câu thơ tiếp theo "Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố" thì cái ý ấy sao mà giống thế mấy câu của Tố Hữu viết từ mùa xuân 1973: "Một trời êm ả, xanh không tưởng/ Mặt đất bình yên giấc trẻ thơ…." (Việt Nam máu và hoa).
Lại có những câu thơ chị viết như lời nói thường vậy: "Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình/ Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ quốc". Tôi mạo muội nghĩ, đã "rập rình" thì không thể "ngang nhiên" được. Những câu như thế và những câu sau đây hàm lượng sáng tạo nghệ thuật rất ít, nó là hiện thân của sự biếng nhác, dễ dãi trong làm thơ: "Sóng chẳng bình yên dẫn lối những con tàu/ Sóng quặn đỏ máu những người đã khuất/ Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc/ Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng Việt Nam". “Đầu môi chót lưỡi”, người ta hay nói vậy; tiếng trên môi dẫu có thao thức đấy nhưng sao sâu lắng bằng, nhức buốt bằng tiếng trong tim.
Nếu như không được phổ nhạc và xuất hiện trong thời điểm biển Đông dậy sóng, cả nước sôi lên vì những hành động ngang ngược của Trung Quốc trên vùng thềm lục địa, lãnh hải nước ta thì chắc bài thơ "Tổ quốc gọi tên" cũng chìm khuất đâu đó. Nó sẽ không được “tụng ca” như một tác phẩm có giá trị lịch sử và giá trị nghệ thuật lớn lao như một số người ngộ nhận. Tôi nghĩ, quần chúng tạo ra cộng hưởng lớn từ ca khúc "Tổ quốc gọi tên mình" hơn là từ bài thơ "Tổ quốc gọi tên". Trong trường hợp này, giá trị cổ vũ và lay động do âm nhạc tạo ra nhiều hơn, lớn hơn bài thơ bội phần. Theo tôi, đã đến lúc chúng ta viết về biển đảo thân yêu bằng sự sâu lắng, minh triết như những trầm tích văn hóa của ông cha để lại trong từng tấc biển, tấc đất máu thịt vậy. Sự ồn ào, lềnh phềnh, xốp xáp sẽ sớm bị thải loại theo thời gian. Sờ sờ ra đấy, những bài hát, bài thơ kháng chiến mang tâm hồn dân tộc, đẫm chất văn hóa cội nguồn thì còn sống khỏe, sống bền với chúng ta còn những gì minh họa sơ lược, mang tính tuyên truyền nhất thời thì không mấy ai nhớ, ai hát, ai đọc nữa.
Tóm lại, trong cảm nhận của tôi, thì bài thơ "Tổ quốc gọi tên" chỉ đúng nhưng không hay. Chắc chắn không phải là tác phẩm có giá trị lịch sử và giá trị nghệ thuật cao.
Tháng 10 năm 2015
N.H.Q
_______________
..
VỀ BÀI THƠ “TỔI QUỐC GỌI TÊN” ĐANG BỊ TỐ CÁO ĐẠO THƠ, GÂY ỒN ÀO TRÊN INTERNET
Trần Mạnh Hảo
Gần đây, truyền hình Việt Nam liên tục phát bài hát “Tổ Quốc gọi tên mình” qua các giọng ca nổi tiếng, nhạc Đinh Trọng Cẩn, thơ Nguyễn Phan Quế Mai. Đột nhiên, có anh bộ đội tên Ngô Xuân Phúc gửi thư lên mạng tố cáo bà Nguyễn Phan Quế Mai đạo thơ của anh. Lập tức, dư luận trên Internet và trên các tờ báo chính thống bênh vực bà Mai và nặng lời với anh Phúc, nhất là các nhà thơ được bà Mai dịch thơ càng nặng lời chửi anh Phúc là tâm thần, là kẻ “dây máu ăn phần”…
Cũng đột nhiên nữ nhà thơ Bàng Ái Thi (con gái nhà thơ Bàng Sỹ Nguyên, cháu ruột nhà thơ Bàng Bá Lân) lên tiếng bênh vực anh Ngô Xuân Phúc, sẵn sàng ra tòa chứng nhận bài thơ “Tổ Quốc gọi tên” là thơ của anh bộ đội này). Trong khi số các nhà thơ ủng hộ bà Nguyễn Phan Quế Mai chưa ai dám làm chuyện lấy danh dự ra bảo vệ bà Mai.
Việc bà Mai hay anh Phúc là tác giả bài thơ “ Tổ Quốc gọi tên”, có lẽ sẽ ra môn ra khoai hoặc mãi mãi chìm vào quên lãng như chuyện nhà thơ Hữu Thỉnh bị hàng chục bài tố trên mạng rằng ông Thỉnh đã đạo thơ của một nhà thơ nữ người Đức để thành bài thơ “Hỏi” của ông đang được dạy trong sách giáo khoa.
Nay chúng tôi xin bàn qua về chất lượng bài thơ “Tổ Quốc gọi tên” cứ tạm cho là của bà Nguyễn Phan Quế Mai, xem nó hay hay dở. Chính tác giả phổ nhạc, ông Đinh Trọng Cẩn đã đổi tên bài thơ “ Tổ Quốc gọi tên” thành tên “ Tổ quốc gọi tên mình”, như lời bà Nguyễn Phan Quế Mai viết trong thư tố cáo ông Ngô Xuân Phúc vu cáo mình gửi cho các nhà lãnh đạo và giới truyền thông, được in trên báo “Thanh Niên” như sau :
"Như đã nói ở trên, phát ngôn của ông Ngô Xuân Phúc xúc phạm đến danh dự nghề nghiệp của tôi, xúc phạm đến danh dự cá nhân tôi, và xúc phạm đến tình yêu thiêng liêng, bất khả xâm phạm của tôi dành cho Tổ quốc Việt Nam. Qua các phương tiện truyền thông Việt Nam, tôi yêu cầu ông Ngô Xuân Phúc phải gửi thư chính thức xin lỗi tôi trước ngày 10.10.2015. Nếu không tôi sẽ tiến hành các thủ tục pháp lý để kiện ông ấy về tội vu khống. Hiện tôi đang liên lạc với luật sư, và sẽ làm việc đến cùng để chứng minh rằng tôi không thể nào dối trá trong tình yêu thiêng liêng, bất khả xâm phạm của mình dành cho Tổ quốc.
Nhân đây, tôi xin gửi lời tri ân đến bạn đọc đã dành tình cảm cho bài thơ Tổ quốc gọi tên cũng như bài hát Tổ quốc gọi tên mình. Tôi khẳng định đó là bài thơ mà tôi viết dâng Tổ quốc với tất cả tấm lòng thành kính và đó là bài thơ tôi chỉ có thể viết được sau rất nhiều trăn trở, trải nghiệm, những gian khổ và dấn thân trong sự nghiệp viết lách."
Trước hết tên của bài thơ: “Tổ Quốc gọi tên” làm người ta hiểu như là “Gọi tên Tổ Quốc”. Tổ Quốc gọi tên ai ? Đầu đề bài thơ rơi vào vô nghĩa. Chính tác giả phổ nhạc đã cho chữ MÌNH vào làm bài thơ có nghĩa. Xin đọc bài thơ này, do bà Nguyễn Phan Quế Mai cho in trên mạng :
TỔ QUỐC GỌI TÊN
Đêm qua tôi nghe Tổ quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá
Tiếng Tổ quốc vọng về từ biển cả
Nơi bão tố dập dồn, chăng lưới, bủa vây
Tổ quốc của tôi, Tổ quốc của tôi
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc Hòa bình, bao người đã ngã
Máu của người nhuộm mặn sóng biển Đông
Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ quốc
Chúng dẫm đạp lên dáng hình đất nước
Một tấc biển cắt rời, vạn tấc đất đớn đau
Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những con tàu
Sóng quặn đỏ máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc
Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng “Việt Nam”
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che Tổ quốc
linh thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố
Ngọn đuốc Hòa bình trên tay rực lửa
Tôi lắng nghe
Tổ quốc
gọi tên mình.
.
Nguyễn Phan Quế Mai
Bài thơ này không thể gọi là thơ vì không có một câu thơ nào gọi là khá, chứ chưa nói là hay, toàn là những câu nói bình thường được xuống dòng và được ghép vần. Bài này còn phạm một lỗi không trung thực, không dám gọi tên bọn cướp nước, bọn xâm lược ra mà gọi bằng cái tên KẺ LẠ của một chính quyền run sợ và tiếp tay cho bọn xâm lược Trung Quốc.
Khi “ nhà thơ” hét lên Tổ Quốc, hét lên Hoàng Sa, Trường Sa muốn vỡ giọng mà không dám hét lên tên bọn cướp nước là giặc Trung Quốc xâm lược thì thơ ơi ta chào mi, mi chỉ là kẻ phụ họa cho phường bán nước len lén gọi quân thù là KẺ LẠ , NƯỚC LẠ ?
Canberra ngày 8-10-2015
.
T.M.H.
17 nhận xét :
Từ NƯỚC LẠ chắc chắn không phải của Ngô xuân Phúc.Trả lời
Đạo văn, đạo nhạc, đạo thơ
Đứng đầu hàng "đạo", nhuốc nhơ vô cùng!Trả lời
Bài thơ này chẳng ra gì , xét cả về nghệ thuật và chính trị . nghệ thuật thì rõ rồi , cũng thường thôi. Nhưng ý chí của bài thơ chỉ rón rén gọi giặc là " kẻ lạ" thì kém quá . thơ mà còn yếu bóng vía thế thì ngoài đời thực chẳng thà trao biển đảo cho bọn Tàu khựa cho xong!
CCB đánh Tàu.Trả lời
Tôi thích lời bình của Trần Mạnh Hảo !Trả lời
cảm ơn Trần Mạnh Hảo đã phân tích, cái nước lạ này nghe hèn quá, không xứng đáng người con đất Việt, thôi thôi, bài này không phải do em sáng tác nhé.Trả lời
Còn những người " nhận vơ" những danh ngôn của tiền nhân là của mình thì "đứng" ở chỗ nào hả bạn TN?Trả lời
Bình luận của TMH chỉ hay, và rất hay ở cái ý nước lạ, thôi. Còn lại ông cho rằng, không có một câu thơ nào khá, là không chuẩn về quan niệm thơ. Thơ không cần, và không cứ phải gọt đẽo ngôn từ cho lung linh, bay bổng...kiểu như "...khuôn vàng dưới đáy khe", và nó càng không thuộc về độc quyền sáng tác của những nhà thơ chuyên nghiệp.
Nguyễn Hữu Qúi viết rất hay về việc nhiều câu thơ như của ai khác, và nhiều từ không chuẩn.Chẳng hạn tác giả không phân biệt được sự khác nhau giữa "linh thiêng" và "thiêng liêng" Chẳng lẽ đây là sản phẩm của một nhà thơ chuyên nghiệp? Không. Rằng nó chỉ là sản phẩm, là trạng thái tinh thần được thăng hoa của lớp người bình dân như anh Phúc mà thôi.Trả lời
Tôi thấy việc bắt bẻ từ "Linh thiêng" có vẻ khiên cưỡng. Nó cũng giống "Thiêng liêng".
Tham khảo tiếng Anh thì Sacred; Hallowed có nghĩa "Linh thiêng; Thiêng liêng; Mang tính thần thánh;..."Trả lời
Rất tâm đắc lời bình của nguyenhuycanh !Trả lời
Hoan hô lời bình của Nguyễn Huy Canh.Ngày nay vào mạng nhiều khi để đọc các còm hơn là các bài viết. xin cảm ơn!Trả lời
"Linh thiêng" và "Thiêng liêng" đâu phải khác hẳn nhau? Chúng cùng nghĩa "mang tính Thần Thánh".
Cứ cho theo ý tác giả đi, thì Tổ Quốc vẫn là phạm trù cả Duy Vật lẫn Duy Tâm. Nghĩa là đừng nói Tổ Quốc sống hay chết. Vậy thì "Tổ Quốc linh thiêng" không sai. Rất hào hùng.Trả lời
NHQ: bình rất hay
TMH: gói bài thơ vào mấy câu, dễ dàng như gói kẹo . Tài.Trả lời
Trả lời
anh nói đúng
Trả lời
Bà Mai viết: “Liệu ông Ngô Xuân Phúc có biết rằng bài thơ gốc tôi viết ra, có một số từ đã được biên tập và chỉnh sửa? Chỉ có tôi và những người trong cuộc mới biết rõ và tôi còn lưu lại tất cả các thư từ về quá trình biên tập”, "Người trong cuộc" này có lẽ là nhà báo Cao hải Giang báo Hà nội mới chăng? và từ "NƯỚC LẠ" này được CHG biên tập chỉnh sửa lại chăng?Trả lời
Thiêng liêng có nghĩa là thần thánh hóa những cái đang sống - ở đây là Tổ quốc, điều đó đúng và cần thiết; còn linh thiêng thì chỉ dùng cho những cái đã chết - khi Tổ quốc đã chết! Dùng từ ngữ mà không chuẩn nó khổ thế đấy.Trả lời
Trả lời
"Linh thiêng" cũng có nghĩa ám chỉ những thứ không bao giờ chết đấy. Phân biệt 2 từ "Linh thiêng" và "Thiêng liêng" quả là việc không tuhyết phục đối với nhiều người. Nhất là những người có học tiếng Anh thì thấy đó là 1 nghĩa mà thôi.
Nhân tiện cho hỏi nay hay dùng "Bá đạo" để khen ngợi có "chuẩn" không?
Trả lời
Dưới đây là bài thơ của luật sư Lê Quốc Quân, được viết ra từ nhà tù Hỏa Lò, trong đó tuy không nói đến "tổ quốc gọi tên mình", nhưng ý của luật sư Quân chính xác là như thế. Mời quý vị tham khảo:
HỎA LÒ VỌNG SÓNG BIỂN ĐÔNG
Đọc vội trên ngay báo Nhân Dân của Đảng đủ làm dậy sóng lòng tôi.
Đêm nay!
Sóng biển đông uất ức vỗ vào nghềnh đá
Tha thiết gọi tên anh tên tôi.
Đêm nay!
Có đôi tay bất lực ghì vào song sắt
Da diết gọi Hoàng Sa-Trường Sa
Âm vang mãi của sóng giọng của người tù
Rơi vào khoảng không vô vọng!
Lũ giặc cướp tung hoành trên biển đông
Chúng lập tam sa xây nhà tù trên đảo.
Bắn giết hải quân cầm tù ngư phủ
Chúng cắt thông tin xua bình minh trên biển
Xô đổ cả hoàng hôn duyên hải
Đem đêm tối kinh hồn cho vợ con xóm nhỏ.
Biển đảo ta đây!
Tổ quốc ta đây, bao đời ông cha gìn giữ sao chỉ phản đối nước đôi ?
Bởi lãnh đạo bị bao vây tứ phía
Chúng lấy học thuyết Tam vô làm vòng kim cô cầm tù não bộ.
Chúng lấy đại cục, phân mảnh lòng người.
Chia chác tài nguyên cướp con cá biển trong bữa cơm chiều con trẻ việt.
Chúng lấy tình môi-răng, căng mình giữ ghế tham quyền cố vị, vơ vét tài nguyên, bỏ đói cả tương lai dân tộc.
Ôi! Tây nguyên, biên giới, cà mau, thanh hóa
Vũng áng, thái bình nhan nhản dấu chân tàu
Hoa quả, gia cầm đồ dùng thức uống
Văn hóa phi trường, tràn ngập tiếng hoa.
Quê hương tôi đã mất thật rồi ư?
Không?
Sóng đã nổi từ trong ngục tối
Nơi anh em nhắm mắt biểu tình
Và lắng nghe tiếng đồng bào cùng bước
Hào khí đông A ngập tràn khóe mắt
Tiếng hô vạng dội một góc trời
Đứng lên đi như ông cha từng đã quét sạch bóng thù nước Việt vững ngàn thu!
Hoả Lò ngày 25 tháng 3 năm 2013
(Khi đọc tin trên nhân dân bản lên tiếng vì tàu TQ bắn cháy cabin tàu ngư dân việt nam ngay cạnh tin Nguyễn Phú Trọng điện đàm chúc mừng Tập Cận Bình)Trả lời