Nếu lịch sử cận đại của dân tộc VN trong vòng 100 năm nay chỉ nhạt nhòa máu và nước mắt, có lẽ trên thế gian này không có người phụ nữ xứ nào khổ cực hơn người phụ nữ VN.
Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống có lẽ đó là giọt nước mắt của Nông Thị Xuân. Tôi nghĩ nơi suối vàng, giọt nước mắt của cô vẫn không ngừng chảy. Cô phải chết, cô phải lìa xa người con trai vừa chào đời. Cái tội duy nhất mà họ bỏ cô vào bao bố để đập đầu cho đến chết, rồi biến thành một tai nạn giao thông, chỉ vì cô xinh đẹp. Chỉ vì cô là thứ giải trí cho lãnh tụ. Lúc lãnh tụ không cần nữa thì cô phải chết ...
Giot nước mắt của Nông Thị Xuân đã bắt đầu cho những hàng lệ rơi không ngớt của hằng triệu người mẹ, người vợ, người chị ... khóc thương cho con, cho chồng, cho em mình đã bị đẩy vào cuộc chiến phi nhân tàn bạo ..
Rồi hòa bình về trên đất nước điêu tàn. Những giòng nước mắt vẫn không ngừng chảy... Những dòng lệ rơi của người phụ nữ miền Nam kéo lê thân xác tiều tụy của mình, hy sinh lặn lội vượt ngàn cây số đường, để đi thăm nuôi chồng bị bắt trong những tù cải tạo .. Đau thương chồng chất đau thương...
Những giọt nước mắt rơi trong căm hờn tủi nhục của biết bao nhiêu cô gái trẻ đẹp trên biển Đông đang bị những tên hải tặc, cướp biển man rợ làm ô uế trước mắt chồng con mình ...
Và cũng không ít những giọt nước mắt thầm lặng rơi xuống của những cô gái phải ngậm ngùi trao thân cho lũ cán bộ hôi hám. Chỉ để giữ lại căn nhà nương thân cho cha mẹ mình già yếu...
Còn nỗi oan khiên đau đớn nào hơn ....??
Bốn mươi mốt năm hòa bình trên xứ sở được rao giảng là hạnh phúc nhất nhì trên thế giới, mà những giọt lệ vẫn còn rơi. Tôi nhìn thấy những giòng lệ trên má những bà mẹ khóc con, những người vợ khóc chồng đã chết oan ức trong những đồn CA. Những cái chết tức tưởi đau đớn, thân thể đầy những vết thương của hận thù ..
Tôi bắt gặp những giọt nước mắt của không biết bao nhiều người phụ nữ đang đi đòi đất, đòi nhà, đòi ruộng vườn, đòi tài sản bị cưỡng đoạt. Bây giờ những giọt lệ này không chỉ chảy ở miền Nam, mà rơi khắp nơi trên mảnh đất khốn khổ này. Cả dân tộc bỗng nhiên trở thành người thua cuộc ..
Chúc gì đây cho ngày 8.3 ... Tôi không thể chúc gì, vì những lời chúc chỉ là gượng gạo, giả tạo. Tôi chỉ muốn cầu nguyện, cầu nguyện cho nước mắt những bà mẹ, những người vợ VN thôi ngưng chảy nữa ..
Chợt nhớ đến bài thơ của Hồ Dzếnh mà ngậm ngùi cho thân phận người phụ nữ VN ..
......
Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ "hy sinh" có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn cực khổ
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi