Hôm nay trường tiểu học Langley có tổ chức một đêm du lịch mừng ngày Quốc Tế (International Day) tại trường với nhiều sự ủng hộ của các hội đại diện cho tất cả các nước trong trường đến tham gia.
Tôi và các con đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ như là nón lá, trống cơm, khăn vành, quạt mo, ô dù, lồng đèn Hội An, cũng như không quên món bánh phồng tôm chiên. Mấy mẹ con trong những tà áo dài thuần Việt hớn hỡ tiếng vào sân trường.
Người hướng dẫn bắt tay vui mừng đón tiếp chúng tôi và dẫn chúng tôi đến một cái bàn nhỏ để dành trưng bày đồ đại diện cho nước VN với lá cờ Đỏ Sao Vàng đã nằm sẵn ỡm ờ chế nhiễu ngay trên mặt bàn. Tôi cảm thấy choáng váng và bị xúc phạm nặng nề, cảm thấy mình cần phải làm một điều gì đó.
Tôi bước lui vào hậu trường và gọi cô phụ trách cho chuơng trình hôm nay lại và bảo: "Xin lỗi cô, tôi là Dolly, hôm nay tôi cùng các con của tôi đại diện cho trường học đến đây để trình bày, hay giới thiệu về phong tục cũng như tập quán của người VN chúng tôi. Trước hết tôi thay mặt cho các con tôi xin chân thành cảm ơn lời mời của nhà trường, xong tôi cũng xin thành thật xin lỗi cô vì tôi sẽ không thực hiện được mục đích đêm nay nếu cô không gở xuống và thay đổi lá cờ đỏ sao vàng trên bàn bằng lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ mà tôi đang đeo trên mình. Vì đây mới đúng là lá cờ miền Nam Việt Nam tự do của chúng tôi".
Bà cô lúc này ngoài lúng túng xin lỗi và hối hận vì sự thiếu sót lớn của nhà trường với chúng tôi, bà không ngừng cầm tay tôi xin lỗi mãi và nghĩ tìm cách sửa sai. Tích tắt vài giây tôi hỏi bà: "Tôi biết bà chưa có cách giải quyết nhưng bà chắc có cây kéo đúng không?" "Dĩ nhiên là có!" bà đáp, đưa cây kéo cho tôi bà chưa hiểu ra chuyện gì, thì một phần nhỏ trên lá cờ tôi đang đeo truớc ngực đã được cắt ngắn một khúc nhỏ và đặt trên bàn thay cho lá cờ máu. Bà cô lúc này chồm qua ôm tôi và thì thầm cảm ơn chúng tôi đã không bỏ cuộc vì sự thiếu xót lớn của trường...khách khứa đang tấp nập tiếng vào lễ hội. Tôi thở phào nhẹ nhỏm!
Tưởng chừng ngang đó là xong, ai ngờ khi các em nhỏ, phụ huynh, cũng như thầy cô ai nấy cũng lần lược sếp hàng để ghé lại bàn viếng thăm nước VN, với hy vọng là hộ chiếu của họ sẽ được chúng tôi đóng mộc như là dấu hiệu đã được viếng qua nơi này. Nhìn vào tập hộ chiếu trên tay mọi nguời với lá cờ máu 1 lần nữa đã được in sẵn trên hơn mấy trăm cuốn hộ chiếu, tôi phải làm sao đây? Chiếc khăn tôi đang đeo trên cổ không thể nào cắt được hơn quá 20 miếng nhỏ nói gì là đến mấy trăm miếng. Lúng túng, ngỡ ngàng và hụt hẫng, bỗng như là có Ba tôi tương trợ, tôi đứng bật dậy tự hào dõng dạt và tuyên bố với (khách du lịch).
"Tôi không thay mặt cho ai hết nhưng tôi xin lỗi không đóng mộc được cho quý vị nào muốn ghé thăm nước VN với lá cờ đỏ kia, nhưng nếu quý vị kiên nhẫn sếp hàng chờ đợi, tôi sẽ không ngần ngại để vẽ lại bằng tay lá cờ đúng nghĩa của người dân miền Nam chúng tôi cho quý vị". Tưởng mọi người sẽ giận và nổi máu vì phải đứng chờ đợi lâu, nhưng cái quyết tâm và lý do tôi nói ra mọi người lại thầm thì cùng nhau ủng hộ và tự động ai nấy đứng vào hàng ngũ chỉnh tề. Tôi cố giữ nét mặt không ngạc nhiên như là chuyện phải dĩ nhiên, tôi cảm ơn mọi nguời và ngồi xuống.
Thế là từng người từng người một, tôi vẽ và tôi vẽ, tôi vẽ, rồi tôi tô màu. Dãy hàng nguời chờ vẽ càng vẽ lại càng dài, con nít từ khi nào đứng lấn gần tôi không biết. Những quán bàn kia lại không đông khách du lịch như bàn của tôi, hình như có người đang nói đùa: "đứng đây xem họa sĩ". Có kẻ thầm phục, có người tội nghiệp, người khen nhanh. Nhưng rất nhiều người tò mò và khoe nhau. Đây mới là lá cờ VN khi tôi mới làm xong cho họ.
Tôi hãnh diện tôi là người VN, tôi tự hào nhìn mình trong chiếc áo dài thuần Việt yêu thương, tôi cảm thấy công sức và việc tôi làm là đúng. Vẽ những lá cờ nho nhỏ của tôi đêm nay tuy không thay đổi được vận mệnh cho bao nhiêu người dân oan đang tranh đấu vì tự do đã bị cầm giữ tại nhà tù ở VN, nhưng nó thay đổi được niềm tin trong tôi, mãnh liệt lắm. Tôi thầm cảm ơn đã được làm con của Ba tôi, đã được truyền lại cái tính cương nghị. Làm theo niềm tin. Tuy tôi không phải là đứa con ngoan nhất của Ba, nhưng tôi làm được những gì mà Ba tôi yêu thích làm nhất, đó là bảo vệ lá cờ yêu quý của Ba mà ông đã cưu mang cho đến cuối đời ông!
Tôi tự học được một bài học đáng giá, không chờ đợi phải có 1 cái gì đó thật nhiều mới thay đổi được sự kiện. Rõ ràng chỉ vỏn vẹn với 2 cây bút chì màu vàng, đỏ và cây bút bi thường, tôi đã sản xuất hay phát hành ra hàng trăm lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Vui nhất là mọi người ai cũng sẽ ghi nhận được đâu mới là lá cờ đại diện cho nước Việt Nam kể từ đây!
DK 03/19/14