Nghe tin bác Rô (Castro) vừa đi chầu tổ Mác với Lê, Cu Tèo bỗng dưng đổ buồn lê thê, và nhớ đến bác Hồ.
Sỡ dĩ một bác “như trời đất sinh ra ở phía Tây” mới chết hôm qua mà Cu Tèo lại nhớ tới một bác “như trời đất sinh ra” ở phía Ta chết cách đây gần nửa thế kỷ, là vì hai bác có nhiều điểm tương đồng; nói một cách văn chưởng văn chương là, bác Hồ và bác Rô đúng là “tư tưởng lớn gặp nhau”. Sơ sơ, Cu Tèo nhớ được mấy điểm như sau:
- Cả hai bác Hồ và Rô đều là nhà đại Cắt Mạng: trong khi bác Rô bắn chết, chôn sống hoặc tra tấn đến chết khoảng 17.000 người, chỉ tính riêng từ năm 1959 đến 1990, thì bác Hồ đã chôn sống “được” trên dưới 6000 người dân Huế chỉ trong mấy ngày Tết Mậu Thân 1968; còn trong Cải cách Ruộng Đất kéo dài vài năm thôi, mà “bác” đã cắt mạng “được” 272.008 địa chủ; đó là chưa nói đến cuộc chiến 20 năm nhằm phỏng hai hòn miền Nam, bác Hồ đã “ngốn” cả hàng triệu sinh linh;
- Cả hai bác Hồ và Rô đều làm tình báo cho Liên Xô: trong khi bác Rô được KGB tuyển chọn ngay từ thời học đại học, thì bác Hồ được chiếu cố từ khi “bác” còn cà lơ phất phơ, nay nhiếp ảnh, mai bỏ báo, mốt phụ bếp nhà hàng;
- Cả hai bác Hồ và Rô đều phải là một tượng đài để mọi người sùng bái muôn đời: trong khi bác Rô là “Ngọn đèn pha trước mắt toàn thế giới”, thì bác Hồ là “cha già dân tộc”, hay ít ra cũng phải “bác” của mọi lứa tuổi, kể cả của ông Bành Tổ, hoặc là tệ lắm cũng ngang hàng với Đức Thánh Trần (“Bác anh hùng, tôi cũng anh hùng...”;
Cả hai bác Hồ và Rô đều phải mang tên họ không “chính thống” một thời gian: trong khi bác Rô phải mang họ mẹ cho tới khi được chịu phép Rửa Tội và cha thú nhận tội ăn vụng với người giúp việc (Lina Ruz), thì bác Hồ ban đầu mang họ Nguyễn nhưng về sau “điều chỉnh” lại họ “ruột” là Hồ (Hồ Sĩ Tạo “ăn ốc”; Nguyễn Sinh Nhậm “đổ vỏ”);
- Cả hai bác Hồ và bác Rô đều thích Tư bản “bóc lột”, nhưng Tư Bản không chịu “bóc”, nên hai bác mới theo CS: Trong khi bác Rô vừa cưới vợ, sang Mỹ hưởng tuần trăng mật tại Miami rồi New York, bác bị chinh phục bởi sự vinh quang của Mỹ sau thời hậu chiến, muốn ở luôn tại đây nhưng không xong, thì bác Hồ làm đơn xin học Trường Thuộc địa của Thực dân Pháp để sau này phục vụ nước Pháp lại bị từ chối;
- Cả hai bác Hồ và Rô đều chỉ biết chinh phục cảm tình của người ta bằng trang phục: trong khi bác Rô với bộ quân phục với đôi giày thể thao và bộ râu quai nón rập rạp, thì bác Hồ bộ áo nâu sòng với đôi dép râu và vài cọng râu lưa thưa tơ liễu buông mành;
- Cả hai bác Hồ và bác Rô đều bị dân của mình chạy trốn: trong khi dân Cu Ba của bác Rô vượt biển sang Mỹ, thì dân Việt Nam của bác Hồ vượt biên lẫn biển đi khắp năm châu, đến cái cột đèn cũng đòi đi chỉ tiếc không có chân;
- Cả hai bác Hồ và Rô đều chỉ lấy vợ một lần, nhưng bồ bịch gái gú thì bác nào cũng lung tung xoè, chỉ khác ở chỗ bác Rô thì nuôi con, còn bác Hồ thì đem cho kẻ khác nuôi, cho đổi họ con luôn, chẳng hạn như con bác Hồ với cô Xuân thay vì Nguyễn tất Trung là Vũ tất Trung. (*)
- Cả hai bác Hồ và Rô đều hút thuốc, chỉ khác ở chỗ thuốc xì gà bác Rô hút có ruột và vỏ cùng hiệu, còn bác Hồ thì hút thuốc Philips Moris Mỹ đựng trong bao Melia vàng nội địa. Lại còn có nguồn tin bác luôn có hai bao thuốc khác nhau: thuốc ngoại bác hút, thuốc nội bác dành để mời các cháu hay khách nước ngoài.
Nghĩ tới đây, Cu Tèo “bỗng dưng muốn khóc” rống lên, vì thương hai bác Hồ, Rô quá.
Như trời đất sinh ra, một bác ở phương Tây, một bác ở phương Ta; bác Tây thức thì bác Ta ngủ. Thế mà nay cả hai “bác” Tây Ta đều xuống âm phủ cả, Cu này sao mà yên được giấc đây? Hu hu!!!