Trợ lý của anh bộ trưởng công an Tô Lâm về tài chính là một thanh niên trẻ có tên là Hải chưa đến 30 tuổi.
Anh Tô Lâm mới lên, muốn lấy tiền bảo kê các doanh nghiệp. Anh sai Hải đến giả vờ mua ô tô BMW của công ty cổ phần Châu Âu, rồi tìm cách để trấn lột.
Em Hải đến mua, gây sự lằng nhằng mà bọn kia không hiểu ý. Em Hải về bảo bố mình là anh Đinh Tiến Dũng bộ trưởng bộ tài chính ra quyết định thanh tra hoả tốc công ty này.
Tội là thế này.
- Can tội bán xe, khi xe còn ở trong kho chưa thông quan và có dấu hiệu sử dụng giấy tờ giả ( cái này mới chỉ là dấu hiệu ).
Bước tiếp theo anh Tô Lâm cho C46 vào cuộc, khi đã xin qua ý kiến của anh Phúc Hói, Cả Trọng và Bình Kiểm ( phó thủ tướng Trương Hoà Bình, vốn viện trưởng viện kiểm sát TPHCM trước kia ). Anh Tô Lâm nại lý do công ty này ở TPHCM, đóng tô cho thành uỷ HCM, không triệt thì thằng Thăng nó có nhiều nguồn thu, nó làm loạn. Bởi thế khi dư luận dị nghị việc trấn lột nhơ bẩn không thành đi bắt tội người ta, anh Tô Lâm mới đăng đàn nói chuyện ngăn chặn làm kính tế để tác động chuyển hoá chính trị. Đã đến lúc đưa cả tội tày trời này thì bố ai dám bênh công ty cổ phần ô tô Châu Âu.
Con ông, cháu cha cũng đủ loại tính nết. Nhiều đứa có chức vụ nhưng kiếm tiền bằng thông tin, quan hệ chớp cơ hội đầu tư. Nhưng cũng có những đứa như em Hải con anh Dũng Bộ Tài Chính, Trợ lý anh Tô Lâm Bộ Công An đi ăn cướp và trấn lột cho nhanh, khỏi phải mất công đầu tư như bọn kia, vừa mất thời gian lại vừa mang tiếng. Trấn lột kiểu này lại được tiếng chống tiêu cực, chống tham nhũng.
Thời kỳ lãnh đạo trước kia là tạo ra nhiều cơ hội kinh doanh cho các doanh nghiệp để kiếm chác, còn thời kỳ lãnh đạo bây giờ không có khả năng tạo cơ hội cho các doanh nghiệp làm ăn để kiếm chác. Bèn quay sang đi trấn lột các doanh nghiệp cho nhanh.
Mà doanh nghiệp ở Việt Nam có thằng nào không có sai phạm, từ thằng công ty gia đình có 3 mống còn khai gian chi phí sản xuất để được đóng ít thuế. Ví dụ như mình ngày trước làm biển quảng cáo cho bọn sữa Vinamilk và Ngân Hàng Phát Triển Nông Thôn, đơn giá 850 nghìn một mét vuông trên giấy tờ, trong khi mình chỉ được nhận 430 nghìn cho một mét vuông cộng thêm 85 mét vuông cho hoá đơn thuế giá trị gia tăng. Không làm thì không có việc, làm thì giải trình với thuế ra sao. ?
Bởi thế đành phải khai thêm các khoản linh tinh để phù hợp, có lúc lắp biển quảng cáo 4 thằng trèo lên cao bỏ dây thừng xuống kéo biển lên, gió nhẹ đung đưa làm dân tình chạy toán loạn sợ rơi vào đầu. Nhưng lúc khai là thuê cẩn cẩu, rồi lại chạy chọt mua hoá đơn của bọn cẩn cẩu. Có lúc thuê xe Ba Bét Nhè kéo theo cai xe ba gác chở biển, kềnh càng chạy giữa phố đông người, nhưng sau đi mua hoá đơn của bọn vận chuyển ô tô....phải vắt óc nghĩ ra hàng trăm thứ chi phí để cộng vào giá thành sao cho hợp.
May hồi ấy chị thuế ở quận cũng thương, vì toàn dân phố cổ với nhau. Chị bảo thôi chú cứ tháng trả chị 1 triệu, rồi gom hoa đơn lại chị kê khai hộ cho, không phải thuê kế toán làm gì, chị vừa giúo em vừa kiếm thêm ít cho cháu. Một tháng một ngày chị đến lấy hoá đơn, làm 1 triệu. Hồi mình làm giải thể công ty, chị ấy ngậm ngùi nói - chú làm sổ sách đẹp thế sao lại nghỉ, phí quá.
Công ty bằng cái mắt mũi, cả thảy có 6 thằng, giám đốc như mình cũng hàn khung biển sưng đỏ mắt. Làm cật lực mà vẫn còn phải gian lận.
Huống chi là các công ty, doanh nghiệp lớn, thằng nào mà minh bạch không sai pham ?
Nhiều lần an ninh thẩm vấn không đi đến đâu, một hôm các anh ấy gọi lên, ngồi bàn làm việc mấy anh. Trà thuốc bóc ra, các anh ngồi quanh nói chân tình. Cái nàỳ thì mình nghĩ các anh ấy chân tình, mình chửi cả bộ trưởng công an , thủ tướng, tổng bí thư rồi , nên chả phải nịnh mấy anh an ninh làm cái gì. Hơn nữa đằng đéo nào cũng lưu vong hết kiếp này. Nhưng nói gì thấy lòng thấy sao nói vậy.
Mấy anh bảo, loại mày không làm được chính trị đâu. Làm chính trị đầu óc, tư chất nó khác. Thôi mày về làm biển quảng cáo đi, anh bảo bên thành phố người ta cấp hợp đồng cho, mày chỉ cần đi treo biển, băng rôn cho quận thôi quanh năm cũng chả hết việc, vừa nhàn vừa không phải đi xa. Loại mày bọn anh bắt lúc nào chả được, nhưng nghĩ không đáng, chứ không phải bọn anh không làm gì được mày đâu mà mày nghĩ mày là anh hùng.
Tất nhiên thì mình từ chối, vì mình hiểu làm cho cơ quan nhà nước giá còn khủng khiếp hơn, một cái băng rôn đuôi cá khổ ngang 60 cm, dọc 100 cm bằng vải dán mấy cái chữ chào mừng này nọ, đơn giá cả 100 nghìn trong hợp đồng, thực chất chỉ thu về 35 hay 40 nghìn. 60% kia mà chạy hoá đơn để khai thuế thì coi như cầm án tù trong tay.
Các doanh nghiệp lớn khỏi nói, vừa làm vừa phải giữ định hướng CNXH. Mà cái này dễ quy kết lắm, chỉ cần làm ăn với tư bản thôi là đã có mẹ dấu hiệu chuyển hoá, chệch hướng rồi.
Quay lại chuyện em Hải trợ lý anh Tô Lâm, con trai anh Đinh Tiến Dũng. Mới tí tuổi đầu đã gian manh, đôc ác như vậy, mà lại được bố và sếp tiếp tay. Thử hỏi sau này còn thế nào. ?
Thiên hạ cứ chúi vào con Vũ Huy Hoàng, con của Hùng Ken, con của ông kia, ông nọ. Nhưng điểm xem bọn đấy có thất đức như con anh Đinh Tiến Dũng, đệ anh Tô Lâm không.? Thằng nhà báo nào dám động đến em Hải ?
Còn các chú doanh nghiệp sau vụ này thì nhớ sự thay đổi này nhé.
- Giờ cơ hội kiếm ăn khó , nhưng cơ hội bị thịt thì nhiều. Nếu không lo lót cho các anh mới trong Bô Chính Trị được, thì giải tán hay kiếm giấy chứng nhận tâm thần rồi về nhà mà an dưỡng đi. Bọn lãnh đạo bây giờ vừa khát tiền lại vừa khát máu lại háo danh nữa, khó sống lắm. Cứ nhìn Phúc Hói nhận tiền bao nhiêu doanh nghiệp, địa phương...xong nghiêng đầu chém gió phải liêm chính, phải minh bạch phải này nọ là hiểu bản chất bọn Bia Thịt Chó này rồi.
Đây hình ảnh anh Tô Lâm kề vai sát cánh với anh Vũ Huy Hoàng, Trịnh Xuân Thanh. Thế mà giờ sai quân đến hành hạ, khủng bố con cái, bố mẹ nhà người ta. Thì các chú doanh nghiệp chỉ là con gián đất.
Nguồn NBG.