Tôi sinh ra tại mảnh đất Miền trung khô cằn và chịu nhiều thiên tai từ thiên nhiên nhưng tôi được lớn lên bằng tình thương của bố mẹ,sự quan tâm chỉ bảo từ bạn bè,hàng xóm và cộng đồng nơi tôi sinh sống.
Tôi được dạy phải có bổn phận góp phần mình vào xây dựng quê hương đất nước ngày càng tốt đẹp hơn,tôi cũng được dạy rằng phải lên án những gì có hại cho chính bản thân và những người trong đất nước này.
Càng lớn lên tôi có cơ hội đi nhiều nơi trên đất nước và tôi nhận ra rằng là một người công dân tôi không thể khoanh tay đứng nhìn khi những ngư dân đang làm ăn phát đạt bị trắng tay chỉ vì thảm hoạ Formosa,những vùng bản phía Đông Bắc hoàn toàn không điện,không nước sạch,không đường,không trường…trong khi xã hội đang phát triển từng ngày,những người dân quê tôi sau một trận bão lụt gần như trắng tay và hầu như bị cô lập hoàn toàn họ cần lương thực để duy trì sự sống,những đứa bé ở Tây Nguyên hằng ngày vẫn nhịn đói từ sáng vượt qua núi đồi để tới lớp,những thanh niên quê tôi đang dần sa vào tệ nạn xã hội, những số phận mang trên mình khuyết tật từ lúc mới sinh ra họ cần được quan tâm chăm sóc,những thai nhi bị tước quyền được sống chỉ vì đủ mọi lý do của những con người ác độc…..
Đó là những trải nghiệm của tôi trong những thời gian đã qua,tôi ước rằng mình có khả năng để đủ sức giúp đỡ hết những gì tôi đang suy nghĩ,nhưng tôi biết rằng bản thân mình còn hạn chế về năng lực,tài năng…Những người bạn thường nói tôi rằng: “Tao biết những việc mày làm nhưng bây giờ mày chưa có gì làm sao để thực hiện được điều đó,thôi thì cố gắng học cho giỏi rồi kiếm đứa nào lập gia đình tận hưởng cuộc sống hiện tại…” nhưng mấy ai ở đời bằng lòng với những gì mình đạt được,họ chạy theo đồng tiền,danh vọng và địa vị mà chính họ không hề hay biết. Nhưng đó chỉ là sự nguỵ biện để chúng ta trốn tránh bổn phận của một người công dân trong đất nước này.
Tôi biết được rằng con đường tôi chọn sẽ đầy gian nan và thử thách,nhưng so với những mất mát mà đồng bào của tôi đang phải chịu đựng thì nó chẳng đáng là gì. Tôi muốn góp phần nhỏ bé của mình để giúp những hoàn cảnh tôi nêu ở trên. Để làm điều được đó tôi không cần sự thương hại của bất kì ai mà chính là bản thân mỗi người dừng ngay việc với vô cảm với tổ quốc,vô cảm với đồng bào mình để cất tiếng nói cho những gì đang bất công xảy ra trên đất nước này.
“Các ông có thể dùng toà án nhân dân để kết tội tôi nhưng các ông sẽ bị xét xử lại bởi toà án lương tâm,ngày hôm nay các ông kết tội tôi nhưng lịch sử sẽ xoá tội cho tôi.”
Sài Gòn ,28/10/2017
Lê Minh Sơn
Lê Minh Sơn