Nhục ơi, là nhục!
Trâu gày hổ mặt người chăn,
Ngư dân lâm nạn, khó khăn rập rình.
Thuế dân nộp đủ nuôi binh,
Mà sao không thấy triều đình ra tay ?
Ngoại xâm rình rập đêm ngày,
Đưa tàu đánh cá tràn đầy biển Đông.
Gây nên sóng gió bão dông,
Tạo nên dòng nước vòi rồng thị uy,
Ngư dân thấy sự hiểm nguy.
Chỉ còn biết chạy mà tùy khả năng.
Được đà chúng lại gia tăng,
Đưa nhiều tàu cá lấp bằng biển khơi.
Ông, cha mình đã bao đời,
Dẫn thuyền, thả lưới dưới trời Hoàng sa.
Ngư dân coi biển là nhà,
Theo kỳ nộp đủ thuế qua triều đình.
Tại sao không thấy dụng binh,
Giữ yên bờ cõi, binh tình hộ dân ?
Khi mà gặp lũ bất nhân,
Bắt tầu, cướp cá bao lần chưa thôi ?
Nhiều lần sự việc đã rồi,
Triều đình im lặng, giữ ngôi tháng ngày.
Ngư dân ngóng đợi bấy nay,
Nhục ơi, là nhục đắng cay nuốt vào !
Tài nguyên, tiền thuế biết bao,
Thi nhau thụ hưởng, ai nào chăm lo ?
Gùn ghè, toan tính, so đo,
Mặc dân lâm nạn, tội to tày đình !
Giặc ngoài kiểm soát tình hình,
Vua quan khiếp sợ, hùng binh chơi dài ...
© Hoàng Đức Doanh
Hà Nội, 08/05/2013