Vầng! Em là em đề nghị các bác nói thẳng ra cho em còn biết đường, chứ cứ nói chung chung thế này, dễ tù oan lắm ạ.
Em biết các bác sợ thế lực thù địch. Nhưng em nghĩ các bác sợ dân chúng em hơn. Vì “chẳng kẻ thù nào ngăn nổi bước ta đi”, nhưng không có dân chúng em thì các bác chống kẻ thù bằng lực lượng nào? Bằng hơn 3 triệu đảng viên ư?
Em cũng biết các bác biết rõ ai “ta”, ai “địch”. Nhưng vì sợ địch mà các bác diệt cả ta thì một mai hết ta, các bác dựa vào ai?
Các bác có súng trong tay, có còng trong tay. Còn dân chúng em chả có gì sất ngoài sự phẫn uất và lòng ngay thẳng. Nếu chúng em có tiền, cũng chả “mua” các bác đâu, đừng nói là ai “mua” chúng em bằng tiền. Các bác biết rõ điều đó mà.
Vầng! Các bác thấy không? Chúng em chỉ đi biểu tình, hay tưởng niệm những sự kiện lịch sử mà các bác bỏ hay quên. Chứ có ai đi biểu tình, hay tưởng niệm cái thằng Vinashin nó sống hay nó chết đâu chẳng hạn? Chưa một vụ tham nhũng to vật nào có thể khiến người dân xuống đường, để chống các bác. Nếu các bác cứ nhớ tất và làm tất, dân chúng em chả lấy cớ gì để mà xuống đường. Vì thú thực, dân chúng em mặc dù chán ghét các bác lắm rồi, nhưng có mỗi cái việc chả nhờ các bác lãnh đạo nữa mà còn chả làm được, thì các bác sợ gì?
Em là em vẫn coi các bác như “người nhà”, nên đầu xuân, có vài lời tâm sự với các bác như thế ạ. Mong các bác thể tất cho.
Có mỗi cái hàng rào "mong manh " này mà chúng em còn chả vượt qua được nữa là.
Bên kia là chúng em đi thắp hương tưởng niệm mà không được. Bên này các bác bảo kê cho họ nhảy nhót - Nghịch cảnh các bác nhỉ?
Em xin bổ sung cho rõ một tý. Kỷ niệm hay ăn mừng chiến thắng trong chống Mỹ, chống Pháp các bác làm hoành tráng rồi, nhưng chống Trung Quốc thì các bác quên hẳn, nên chúng em mới làm thay các bác thôi.
Nguồn Phương Bích