(1) In hình lưỡi bò lên thẻ thông hành (passport),
(2) Ra lệnh khám xét tàu thuyền qua lại trong vùng Biển Đông,
(3) Kể từ năm 2012 cho đến nay, TC tiếp tục áp đặt “lý lẽ của kẻ mạnh” là ngang nhiên chận bắt tàu đánh cá Việt Nam, cướp giật cá lưới của ngư dân Việt Nam, thập chí đâm cho tàu chìm (mà phía CSVN vẫn cho là do... tàu lạ!) bên trong vùng biển chủ quyền của Việt Nam ở hải phận thuộc vịnh Bắc Việt.
Những hành động này của Tàu cộng đã làm mọi người dân Việt Nam trong và ngoài nước phải sôi máu tức giận, đã thế, khi nhìn thấy cách thức phản ứng lại của nhà cầm quyền CS thì người dân lại càng muốn nổi nóng hơn vì chẳng khác gì tay sai bán nước. Chúng ta thử điểm qua ý nghĩa các diễn biến kể trên và thái độ ứng trả của ĐCSVN.
1. Vấn đề hình lưỡi bò trên thẻ thông hành
Mục tiêu của Tàu cộng là tuyên truyền một cách không chính thức về chủ quyền 80% Biển Đông, tức là khi người Hoa qua Việt Nam dùng thẻ thông hành này mà nhân viên quan thuế ở biên giới vẫn đóng dấu một cách tự nhiên thì xem như Việt Nam đã chấp nhận Biển Đông thuộc về TC.
Tuy việc này không phải chính thức công nhận về phía Việt Nam, nhưng cũng là một điều sẽ đặt Việt Nam ở thế thụ động trong trường hợp tranh cãi. Mặt khác CSVN không bao giờ xác nhận chủ quyền của mình trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa (căn cứ theo hồ sơ Việt Nam đệ trình lên LHQ năm 2009) thì trên bình diện quốc tế các đảo đó thuộc diện “đang tranh chấp”, tức là kẻ nào lấy được thì lấy.
Như vậy đã khá rõ sự thể, trong khi TC xác định với quốc tế chủ quyền trên 80% Biển Đông bao gồm tất cả quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, còn Việt Nam thì không xác nhận chủ quyền trên Hoàng Sa và Trường Sa; nếu xảy ra trường hợp TC đem quân tới “đòi ngược lại” những đảo còn lại mà Việt Nam đang chiếm đóng, mà họ nói là “chiếm giữ bất hợp pháp”, thì Việt Nam sẽ làm gì? Sẽ phải phản ứng như thế nào?
Và, sau khi lấy được toàn bộ Hoàng Sa và Trường Sa, TC chỉ cần khoanh vùng 200 hải lý chung quanh hai quần đảo là đương nhiên làm chủ 80% Biển Đông! Ai dám lên tiếng nói họ không theo quy tắc ứng xử quốc tế?
2. Lệnh khám xét tàu thuyền qua lại vùng Biển Đông
Đây là cách hành xử kiểu giang hồ hiệp trấn, ngang nhiên tự trao cho mình cái quyền làm chủ tài sản của người khác, Tàu cộng không phải là một cường quốc đàn anh biết tự trọng như Hoa Kỳ nên họ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để chiếm đoạt những thứ họ muốn. Lệnh khám xét tàu thuyền này đưa ra không để khám xét tàu Mỹ, tàu Nhật hay tàu Nam Hàn mà là để ngăn cấm tàu Việt Nam xâm phạm vùng lưỡi bò “của họ”. Giả sử Tàu cộng bắt giữ và xử phạt ngư dân Việt Nam xâm phạm vùng chủ quyền kinh tế của họ (vùng lưỡi bò) thì nhà cầm quyền CSVN có thể làm gì?
Đem tàu ngầm ra bắn chìm tàu hải giám của TC ư?
TC sẽ để bị bắn hạ dễ dàng thế sao?
Hoặc la làng ư? Và la làng với ai? Vì từ xưa đến nay, CSVN chỉ có một thằng bạn “hữu nghị” duy nhất này là chính TC!
Trong quá khứ, trước mọi tình huống bị TC ăn hiếp và ăn cướp, thái độ và quyết định của CSVN là lên thông báo xin ông anh “4 tốt, 16 chữ vàng”... tha thứ cho!
Qua những diễn biến thời sự từ đó đến nay, chúng ta thấy rõ hành vi xâm lược của Tàu cộng và bên cạnh lối đáp trả của VC đã đủ hiện rõ thái độ không muốn bảo vệ đất nước của CSVN.
Một nhà cầm quyền không muốn bảo vệ đất nước, cho dù với bất cứ lý do gì, thì có nghĩa gì nếu không phải là bán nước.
Trước bằng chứng bán nước này, mọi người con Việt chắc hẳn không thể để tình trạng ĐCSVN tiếp tục có thời gian để đẩy đất nước vào vòng tay Bắc thuộc mà cần phải loại bỏ nó!
3. Vậy loại bỏ ĐCSVN bằng cách nào?
Dân ta có đủ khả năng không?
Về khả năng thì một câu “giặc đến nhà đàn bà phải đánh” đã rõ tầm mức to lớn của sức mạnh người dân, nếu hướng đối tượng “đánh” tới ĐCSVN thì 10 lần ĐCS cũng phải tan tành, cũng phải gục ngã.
Vậy “đánh” ĐCSVN bằng cách nào?
Phải dùng sức dân với phương pháp đấu tranh dân sự.
Dùng sức dân làm lực đẩy đấu tranh mang hàm ý công cuộc đấu tranh dựa trên mối tương quan giữa người dân và nhà cầm quyền: lệnh của nhà cầm quyền chỉ có sức mạnh khi người dân tuân phục và thi hành, nếu người dân không tuân phục lệnh của nhà cầm quyền thì họ sẽ không còn sức mạnh gì cả.
Trong thực tế ở các chế độ độc tài, người dân cho dù không chấp nhận nhà cầm quyền nhưng vẫn phải tuân phục và không dám phản đối. Sự kiện này bắt nguồn từ hai phương thức được mang ra sử dụng là đe dọa và dụ dỗ.
Đe dọa: các nhà cầm quyền độc tài đều hiểu rất rành rẽ chiêu thức đe dọa này. Có thể nói rằng mỗi quốc gia, mỗi nền văn hóa của các nước độc tài sinh sản ra các hình thức đe dọa khác nhau, nhưng mục tiêu muốn đạt tới là làm cho người dân sợ hãi. Thời Stalin thì đày những người bất đồng chính kiến và không chịu tuân phục vào các trại đầm đùn “Gulaq”, Việt Nam sau năm 75 thì đày những cựu quân nhân VNCH vào các nhà tù gọi là “trại cải tạo”, ngày nay VC học hỏi từ đàn anh TC các phương thức đàn áp “ném đá giấu tay” như: dùng côn đồ hăm dọa, ngăn chặn kế sinh nhai, đuổi việc, đuổi học, đe dọa người thân để gây áp lực hay dùng chiêu cuối cùng là bắt cóc và thủ tiêu bí mật.
Dụ dỗ: kẻ tuân phục thì sẽ được thưởng qua việc bảo đảm rằng người dân được hưởng mọi quyền tự do, miễn là đừng dính dáng tới hai chữ “chính trị”. Điều này có nghĩa là có thể buôn bán tự do, ăn nói tự do, thờ phượng tự do, làm văn nghệ tự do.... nhưng không được chỉ trích, phê phán những sai trái, chống lại chủ trương, chính sách của nhà cầm quyền. Đại khái là quy luật: kẻ nào biết giữ “lề đảng” thì sống, ra bước sang “lề dân” là chết.
Chiêu bài này đã tạo nên một tâm lý xã hội chung mà nhiều người đặt tên cho là tâm lý “vô cảm” hay tiếng lóng là “mackeno” (mặc kệ nó). Một khi xã hội bị bao trùm bởi không khí sợ hãi và tâm lý vô cảm thì lối thoát duy nhất chừa lại cho một con người bình thường là tìm sự an toàn bản thân qua việc cúi đầu tuân phục như những người máy và lánh xa các vấn đề “chính trị”, ngay cả liên quan tới sự tồn vong của đất nước.
Vì vậy, đứng trước một kế hoạch kiểm soát chặt chẽ của ĐCSVN như trên thì việc đề ra một phương thức chống lại rõ ràng phải là một công trình nghiên cứu lớn lao, sâu rộng. Tuy nhiên công trình nghiên cứu về chiến lược, chiến thuật bắt buộc phải bắt đầu từ ý chí quyết tâm loại bỏ ĐCSVN bán nước.
Và, với sự xác định dứt khoát này thì, trước tiên, kế hoạch đấu tranh nảy sinh ra sẽ dựa trên nguyên tắc không hòa hợp hòa giải, không đối thoại, không hợp tác, không cho ĐCSVN một cơ hội nào khác để sửa đổi.
Điểm cuối cùng là ĐCSVN phải ra đi, chấm dứt cơ chế chuyên chính vô sản, để từ đó nhường chỗ cho một thể chế và chính quyền dân chủ do những người con Việt đích thực dựng lên.
Tất cả mọi người con Việt đã quá chán ghét và không còn một niềm tin nào vào ĐCSVN, thậm chí đã xác định rõ họ chính là tay sai bán nước, thái thú của Tàu khựa.
Vậy thì vấn đề còn lại là hành động của từng người, của mỗi người góp tay vào tiến trình loại bỏ ĐCSVN bằng đủ mọi cách và mọi phương tiện hiện có của mình. Việc phá hoại và thiêu đốt nhà máy, tài sản… của TC trong những ngày vừa qua là điểm khởi đầu của công cuộc cách mạng mang lại mùa Xuân dân tộc.
Để kết luận, xin mượn lời của tác giả Bảo Giang: "Đường chúng ta đi hôm nay phải là con đường xây dựng Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, và Độc Lập đặt trên nền tảng Công Lý và Công Bằng xã hội. Ở đó, tất cả đều được định vị trên nền tảng Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, Trung... Phải tẩy rửa tập đoàn CS Hồ Chí Minh vì tập đoàn nầy đã làm lem luốc, làm nhơ bẩn hình hài nhà Văn Hóa và Lịch Sử của dân tộc Việt Nam suốt mấy chục năm qua."
11.04.2017