Ghi chú ảnh của Phạm Thùy Dung: Kẻ muốn hãm hiếp mình đang tung quả dưa hấu, trong buổi Trung thu tổ chức ở Đại sứ quán Việt Nam tại Jakarta.
Mình đã đắn đo khá nhiều mới dám đưa câu chuyện này ra ánh sáng, chỉ mong có được lời xin lỗi chính thức từ Đại sứ Việt Nam tại Jakarta. Mong mọi người không victim blaming, và chia sẻ post của mình để sinh viên Việt Nam tại Indonesia tránh thật xa kẻ bệnh hoạn đã gây ám ảnh cho mình trong hơn 2 ngày qua.
Mình là sinh viên đang theo học tại Universitas Indonesia được hơn 3 tháng và đang trong đợt nghỉ giữa kỳ. Tối 15/12, theo lịch trình mình cần phải đi tàu từ Jakarta tới Semarang tham dự cuộc thi tiếng bahasa Indonesia. Tuy nhiên, mình đã bị trễ chuyến tàu này và ở bến tàu lúc đó, hơn 11h đêm, KHÔNG CÓ bất cứ phương tiện di chuyển nào.
Người của ban tổ chức gợi ý mình đi xe khách vào sáng hôm sau. Mình đành phải liên lạc với Bí thư thứ nhất Đại sứ quán Việt Nam tại Jakarta để xin được ngủ nhờ, sáng hôm sau đi sớm. Hắn tên là Lê Đức Mạnh, phụ trách văn hoá, cộng đồng, và sinh viên Việt Nam tại Indonesia. Căn hộ hắn đang ở được coi là nhà cộng đồng, tức là khi cộng đồng người Việt có việc gì hội họp sẽ đến đó. Trước đây, mình đã đến 2 lần: 1 lần mình đến 1 mình ăn tối (và được nhận rất nhiều vật phẩm Việt Nam, mình rất cảm kích) nhưng không ở lại qua đêm, lần khác mình đi cùng 2 bạn nam cũng học Universitas Indonesia và ở lại qua đêm thì không vấn đề gì cả.
Câu chuyện đêm 15/12, rạng sáng 16/12 của mình bắt đầu bằng việc hắn nhường mình phòng ngủ (duy nhất) và ra ngủ ngoài sofa. Mình nói chuyện với bạn một lúc đến khoảng gần 1h đêm thì ngủ thiếp đi. Khoảng hơn 1 tiếng sau thì mình cảm nhận có người ôm chặt từ phía sau. Hắn bắt đầu ĐÈ MÌNH RA, SỜ MÓ ngực mình, và bảo mình chiều hắn. Hắn CẦM TAY MÌNH để vào bộ phận sinh dục của hắn, van nài mình hãy giúp hắn “xả” ra. Mình đã phải cố gắng chống cự, quát lên bảo hắn thôi đi. Hắn dừng lại được một lần, ra ngoài được khoảng 5 phút thì LẠI TIẾP TỤC mò vào lần nữa, vẫn những hành động và lời nói như cũ. Mình tiếp tục quát hắn và lần này hắn ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại. Mình vô cùng run rẩy và sợ hãi. Khi đó, mình vẫn mặc nguyên bộ đồ áo kimono và quần baggy, không hề dám thay đồ ngủ, nên đừng ai nói mình ăn mặc khiêu khích này nọ.
Mình nhắn tin cho bạn mình người Indonesia và khoảng hơn nửa tiếng sau thì bạn mình tới. Rất khó để diễn tả được cảm giác của mình lúc đó, vừa hoảng loạn vì bị LẠM DỤNG TÌNH DỤC, vừa thất vọng tột độ vì CHÍNH NGƯỜI Ở ĐẠI SỨ QUÁN VIỆT NAM làm việc đó. Tại sao khi mình ở Indonesia, người ở Đại sứ quán Việt Nam muốn hãm hiếp mình, còn người Indonesia lại đến để giải cứu mình? Mình biết tin vào ai, tìm đến ai để nhận giúp đỡ khi ở Indonesia được nữa?
Cho đến hôm nay, 18/12, mình vẫn chưa nhận được bất cứ lời xin lỗi nào từ Lê Đức Mạnh, Bí thư thứ nhất phụ trách cộng đồng, văn hoá, báo chí trực thuộc Đại sứ quán Việt Nam tại Jakarta. Nếu mình im lặng, thì trước đó đã có bao nhiêu bạn nữ sinh viên, và sau đó liệu sẽ còn bao nhiêu bạn nữ sinh viên nữa, bị vào hoàn cảnh như mình?
Qua bài đăng này, mình mong nhận được lời xin lỗi thoả đáng từ đích thân Đại sứ Việt Nam tại Jakarta. Mình cũng đã nhận được những bài học cho riêng mình. Mình không muốn im lặng.
Ảnh 1, 2: Tin nhắn mình cầu cứu bạn người Indonesia:
Kẻ muốn hãm hiếp mình đang tung quả dưa hấu, trong buổi Trung thu tổ chức ở Đại sứ quán Việt Nam tại Jakarta.
.Name card của Lê Đức Mạnh.
Bình Luận từ Facebook