Vợ tôi, một người viết báo, viết văn, từng là luật sư (tập sự), bị những người được gọi là đại diện công quyền khống chế bắt giữ một cách vô pháp ngay giữa trung tâm Sài Gòn sáng ngày 17/6.
Cô ấy bị bắt chỉ vì dùng iphone chụp lại cảnh một đám đông lôi kéo một người dân, trong khi đang cùng e-kip chụp ảnh cho khách hàng của công ty bên hông Nhà thờ Đức Bà.
Nhận được tin báo từ cô người mẫu, tôi lấy xe gắn máy chở theo 2 con nhỏ đi tìm. Đường phố khá vắng lặng, nhưng ngã nào cũng bị bủa vây bởi những người mặc sắc phục. Xe công vụ đậu khắp nơi. Thỉnh thoảng có những chiếc xe khách phủ kín rèm chạy ngang dọc.
Sau nửa ngày hỏi han thì tôi tìm được địa chỉ nơi đang giữ vợ tôi cùng khoảng 200 người khác. Đó là số 1 Huyền Trân Công Chúa. Hai đầu đường bị chắn bởi rào thép gai di động, có khá đông công an và nhiều lực lượng khác canh giữ.
Cho đến cuối buổi chiều, tôi quan sát thấy chỉ có một số người được thả tự do, trong đó có vợ tôi.
Về đến nhà, nhìn đêm xuống trong màn mưa dày đặc, chúng tôi cứ day dứt không biết những người còn lại bên trong cái “trại tạm giam” dã chiến đó sẽ như thế nào, người thân họ có lo lắng đi tìm hay không?
Họ, có người bị bắt vì công khai biểu tình, có người bị bắt nhầm trong lúc đi uống cà phê, ăn sáng, đi lễ nhà thờ ra, hay vô tình có mặt ở nơi mà công an đang bố ráp. Họ phải đối diện và chịu đựng những cách hành xử không có điều luật nào cho phép. Cầm giữ, tra khảo, lục xét, đánh đập và ghép tội mà không cần một tờ lệnh hay bản án nào cả.
Chính quyền này đã kiệt quệ kế sách rồi hay sao mà lại đi làm những cái trò ti tiện như vậy? Cho dù có trừng trị những người chống đối thì cũng cần làm sao cho họ tâm phục khẩu phục. Phải ứng dụng công cụ pháp luật sẵn có chứ không thể đưa lực lực lượng vũ trang ra cậy mạnh làm càn.
Chính quyền nào cũng tồn tại và hoạt động dựa trên nền tảng là nhân dân. Nếu cứ đánh vào chân mình, một ngày nào đó nó tách rời ra và những kẻ ăn trên ngồi tróc sẽ đổ xuống. Sure.
FB Đoàn Quý Lâm