- Một lần, tôi gọi về Việt Nam thăm một số bà con anh em, nhân tiện cũng nói về tình hình đất nước. Từ nước ngoài gọi về thăm hỏi là cần biết về đời sống, công cuộc làm ăn nơi quê nhà. Còn trong nước thì cũng muốn biết về tin tức hải ngoại, tình hình thế giới.
Ở VN thì bây giờ dẫy đầy những lo toan: vất vả, làm ăn khó khăn, đói nghèo, và nhất là luôn khốn đốn dưới một chế độ hà khắc, nhũng lạm. Người Tàu cứ liên tục tràn vào với mọi thứ loại: già, trẻ, sang, hèn... đầu trâu mặt ngựa, đầu trộm đuôi cướp, lộng hành, quá quắc. Nhà nước ta vẫn yên lặng cúi lòn, và CA (hung hản với dân VN) nhưng không bao giờ dám động tới những “khách Tàu” như vậy. Thì thử hỏi đất nước có loạn không?
- Đất nước mất chứ không phải loạn. Một anh nói.
Một xã hội thác loạn, không chịu lo làm (có việc gì đâu mà làm?). Chỉ biết đàn điếm, cướp giật, ăn chơi nhậu nhẹt, đú đởn... thì thử hỏi đất nước, dân tộc ta sẽ đi về đâu?
Chiều hướng và hình ảnh của một thảm cảnh mất nước đã thấy rõ: biển đảo không giữ được. Biên giới thì Tàu tự do vào - vào tràn ngập, vào không hạn chế, muốn ở đâu cũng đưọc - chất độc, đồ độc, và thứ gì cũng độc... Và nhất là mới đây văn hóa ngôn ngữ đang bị hủy diệt thay thế dạy loại chữ mới (chữ Tàu và học tiếng Tàu), xài tiền Tàu. Và nhất là những “đặc khu kinh tế” giao cho Tàu, để chuẩn bị giao nước cho giặc (Tàu). Thì như vậy, liệu thế giới bên ngoài, bà con hải ngoại có giúp được gì cho đất nước, dân tộc VN?
Đó là một số câu hỏi bà con ta muốn biết. Mong được trả lời?
- Theo như bà con mình trong nước thấy và biết được như vậy, thì có thấy sợ và lo lắm không?
- Lo thì lo rồi, và sợ thì càng sợ, nhưng có biết làm gì giờ? Người ta nói: tổng bí thư Nguyễn phú Trọng và lãnh đạo mình quá ngu. Đất nước mình không lo giữ, lại đi giao nạp cho Tàu, rước giặc Tàu vào xâm chiếm. Để ăn cái gì, để hưởng cái gì? Nói thử nghe đi? Sao mà cứ lúc nào cũng bưng bít, cũng che đậy, giấu diếm, cũng nói giỏi, nói tài... để đưa dân vào chổ chết?
Người ta nói đất nước VN mình sắp mất, nhà nước ký giao 3 đặc khu (cho thuê 99 năm) cho Tàu tự do vào là coi như nước mình mất là cái chắc. Dân ta thì hết cách, có chăng là chờ nước ngoài giúp (như Mỹ hay Nhật?). Và nghe đâu hải ngoại đưa quân về cứu lấy quê hương? Theo Sấm, Giảng, Kinh đã nói là vậy? Toàn dân đang ráng chịu đựng, và trông chờ. Ở hải ngoại các anh thấy có đúng không?
- Cũng có phần đúng, và cũng rất là không. Và sau đây là một vài nhận định, phân tích:
Dựa vào tình hình, VN sắp mất là thật. Đảng CSVN dâng bán đất nước cho Tàu, khom lưng hàng phục giặc Tàu là thật. Nhưng mà trông vào bên ngoài như trông chờ Mỹ, Nhật (hay thế lực nào đó) đến cứu giúp VN là không. Và bộ phận người VN hải ngoại (với chính phủ lưu vong, với đoàn thể, lực lượng gì gì đó) đi về cứu nước là hoàn toàn không. Mà muốn cứu nước chống giặc (giặc Tàu cộng và CSVN đang cầm quyền) là tự người dân trong nước phải vùng dậy, phải đứng lên, đồng tâm hợp lực lật đổ chế độ, đập tan bọn bán nước. Phải tự vùng lên - dù yếu thế - thì (chắc chắn) bên ngoài (các nước) sẽ giúp, kể cả người Việt hải ngoại. Cái chính là trong nước phải vùng lên.
- Như vậy thì không thể. Làm sao mà vùng lên được. Ai đâu mà đánh? QĐ, CA, các tướng tá đều của chế độ. Dân mình tay không, có gì đâu mà nổi dậy, mà vùng lên? Rục rịt một cái là côn đồ (CA trá hình) đánh đập. Hở một cái là bắt nhốt, là bỏ tù, là giết chết… Không thể nào làm được. Dân miền Nam mình yếu quá, chỉ có trông chờ ngoài Bắc nổi lên, và miền Nam mình mới dám noi theo. Mà đâu có dựa vào đâu để nổi dậy?
- Như vậy là đành chịu chờ chết?
- Đúng vậy, đành cam chịu chết. Tới đâu hay tới đó, phải chấp nhận.
- Bà con ta có dám biểu tình? Có dám xuống đường không?
- Không. Chắc chắn là không. Có biểu tình rồi cũng bị đàn áp, và bị bắt. Bà con ai nấy đều an phận, lo sợ, không thể biểu tình. Vả lại, từ mấy lần rồi đó, có làm được gì đâu? Ló ra là đàn áp, là bắt bớ, là đánh đập, là bị đủ thứ...
- Đó là vì số ít, dễ bị đàn áp. Nếu có số đông, thật đông, thì có thể sẽ khác hơn? Và toàn thể dân tộc cùng chung lòng, lên hàng triệu người, và hơn nữa... liệu CA, QĐ... có thể đàn áp nổi không?
- Nói thì nghe dễ, nhưng cùng đồng lòng hết thì không dễ đâu. Ai kêu gọi? Ai đồng lòng? Vì thấy ra ai cũng sợ - sợ bị đánh , sợ bị bắt, sợ bị tù... sợ đủ thứ... người ta không dám đâu.
- Thế thì có sợ chết không?
- Chết thì ai không sợ? Nhưng chừng nào chết hẳn hay.
- Vậy thì, nhất định ta lo vui chơi, ăn nhậu. Có tiền bao nhiêu, cứ xài cho đã rồi chờ chết, chớ không tham dự biểu tình?
- Không xuống đường được đâu. Chừng nào chết hẳn hay! Cùi không sợ lỡ.
- Thôi, câu chuyện tạm dứt tại đây. Bà con mình nghĩ đi... cần nên suy nghĩ... Bữa khác sẽ nói tiếp. OK!...
Kế tiếp (mấy ngày sau) gọi về, vẫn là bao ý nghĩ ấy.
Bao nhiêu là nỗi sợ đeo đẳng, lan tràn: sợ đồ độc, khí thải độc, thức ăn độc... cái gì cũng độc. CA, côn đồ, không ngừng canh chừng, theo dõi, bắt bớ, đánh đập (một bầy dã thú lộng hành), vòi vĩnh, cướp của, cướp tiền... Tàu khựa xuất hiện nhiều hơn. Đường lối, chính sách quảng bá rộng hơn: phòng ngừa “phản động”, ngăn chặn “thế lực thù địch”. Duới con mắt của đảng và nhà nước: ai ai cũng là “thù địch”, phải cảnh giác, phải đề phòng? Chỉ trừ “bạn vàng” phương Bắc.
Vẫn vui chơi nhãy nhót, vẫn đàn điếm hát ca, vẫn say sưa, ăn nhậu...
- Các anh thấy đó. Biết làm sao đây?
Cứ thản nhiên, chờ đợi? Chờ minh vương xuất thế? Chờ thần thánh ra đời? Với niềm tin mơ hồ, tuyệt vọng và ảo vọng?
- Bà con ta có bao giờ theo dõi nghe, xem live stream? Bằng những chiếc smart phone (điện thoại đời mới có màn hình)?
- Có, nhưng mà ít lắm. Làm sao nói? Làm sao nghe? Làm sao biết? Tụi nhỏ nó xài nhiều - là những “bửu bối” để vui chơi, vung vít. Và cũng để “loạn xà ngầu” theo nếp sống văn minh? Chỉ có tụi trẻ rất sành, rất thích.
- Phải nên sử dụng smart phone (theo đời mới) - xài để cập nhật thông tin - để mở mang kiến thức, tầm nhìn, để mà thoát ra cái “lọng” đậy che, bưng bít... Nhờ tụi nhỏ chỉ cho, và cũng khuyên tụi nhỏ cùng tiếp nối “mạng” để vào YouTube, vào live stream (màn ảnh truyền hình cỏn con) lan tỏa khắp cùng mà tụi “rừng rú súc sanh” không thể nào ngăn chận. Nghe, nhìn để biết bao sự việc, bao kiến thức... Nếu không, e khó thoát khỏi vòng “ngu muội”, mà đảng từ bao năm nhồi nhét trong đầu óc dân ta.
- Có đáng tin không? Tụi nó (nhà nước) kiểm soát gắt gao, và bảo là toàn tin sai lệch, thất thiệt?
- Đúng đắn, không thất thiệt. Cần nên kết nối để xem.
- Được. Chắc là không khó. Lén lúc mà nghe?
Câu chuyện tạm ngưng. Chúc khỏe, chúc vui. Hẹn lần kế tiếp. OK!
Lần thứ 3 (kế tiếp) - câu chuyện có phần phấn chấn - Có niềm tin, có quyết tâm, và bớt dần nỗi sợ.
Những YouTube live stream, dù rằng chỉ theo dõi, xem qua phần ít, cũng đã mở mang đầu óc, hiểu rõ, biết rõ và có được niềm tin - tin tưởng sẽ không thất bại. Nghe, xem từ những video, YouTube bên ngoài: những live stream của hòa thượng Thích Thông Lai, của Huy Đức, Hoàng Ngọc Diêu, Lisa Phạm, Trần Nhật Phong, Truơng Quốc Huy, Huỳnh Quốc Huy... và nhiều YouTube khác từ trong nước đua ra, từ hải ngoại truyền về, nói lên sự thật, những che giấu được phơi bày, là những ánh đuốc soi đường, xóa đi màn đêm tăm tối. Dần dà, lần lượt anh em, bà con thấu hiểu, sáng mắt, sáng lòng. Dù rằng vẫn chưa hết phần ngờ vực: Phải không? Có thật vậy chăng? Để rồi có được mở mang tầm nhìn, đầu óc?
Người ta nói: “Mưa dầm thấm đất”. Từ từ sẽ thấm, từ từ sẽ gột rữa: bức màn tối tăm phủ trùm bao gian dối. Anh em, bà con ta bắt đầu vỡ lẽ: Từ mấy mươi năm, từ đời ông, đời cha, đời con, và sắp sửa đời cháu, toàn dân ta sống trong đêm tối, sống trong giả trá, dối lừa - một sự gian manh và lừa bịp tột cùng, vô đạo, khủng khiếp. Đã được trả lời bao câu hỏi lớn lao mà từ lâu chưa có giải đáp:
- Vì sao mà một dân tộc trở nên yếu hèn, nhu nhược và ngu muội? Vì sao mà đất nước ngày thêm tụt hậu, lạc hậu, thua kém mọi người? Vì sao mà nghèo đói, cứ phải khổ đau, lầm than, chết chóc?
- Vì cái đám CS ác độc tham tàn. Vì một đảng nô vong bán nước. Vì một đám lãnh đạo rừng rú, chuyên quyền, độc đoán, độc tôn làm tôi mọi, làm tay sai để mưu cầu lợi quyền, vinh hoa phú quí. Vì lạc lầm tin tưởng: mấy mươi năm tôn sùng một tên “Tàu Khựa” (HCM), ngoại lai, ngoại chủng, đã được CSQT sắp đặt, tạo dựng để làm lãnh đạo tiêu diệt đất nước, dân tộcVN.
Những câu hỏi đã được trả lời, và ngày nay đã rõ: một đất nước đang mất, và một dân tộc đang đi vào nô lệ? Sẽ phải diệt vong? Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông đi trước 50, 60 năm, là tấm gương, là mục tiêu để cho VN ta đi tới?
Mọi thứ đã quá rõ? Vậy thì dân tộc VN ta phải làm gì? Truyền thống bất khuất, anh dũng, anh hùng từ 3-4 ngàn năm chống xâm lược, diệt tay sai bán nước, nay có còn không?
Đất nước, dân tộc đang bên bờ vực thẳm. Phải vùng lên hay là chịu chết? Nếu “vùng lên”. Thì bằng cách nào?
Ta không có quân đội, không vủ khí? Chỉ với tấm lòng (phải can đảm mới thoát ra nỗi sợ), trái tim và khối óc. Với ý chí, với bầu nhiệt huyết sục sôi? Ta chỉ có: xuống đường và bất tuân dân sự - đồng lòng, đồng loạt. Phải kiên cường và bất khuất, với tập thể, với số đông: với hàng triệu, hàng chục triệu người dân đồng loạt nổi dậy... thì nhất định sẽ không là cô thế, lẻ loi. Vùng lên! Nhất định sẽ có hỗ trợ và giúp sức từ bên ngoài.
Thất bại, chỉ vì đơn lẻ. Thất bại, chỉ vì hèn yếu, sợ sệt, không đồng loạt, không đồng lòng. Dửng dưng, vô tâm, vô cảm: không phải việc của mình? Chết ai nấy chịu?
Lịch sử đấu tranh xưa nay: chưa bao giờ “kết đoàn toàn thể” - đồng loạt, đồng lòng nổi dậy với số đông, thật đông mà thất bại? Không thất bại, phải biết vững tin.
Đấy nước, dân tộc đang bên bờ vực thẳm. Đứng dậy, vùng lên hay là nằm yên chờ chết?
Chiến pháp xưa nay luôn thể hiện: “Cận kề cái chết, bên bờ vực tử sinh, chỉ có quyết tâm can đảm, liều mình xông vào chổ chết mới mong thoát chết. Nhu nhược, yếu hèn, sợ chết, không bao giờ thoát chết”.
Lời cuối: Không van xin, trông chờ ân sủng, ân huệ từ bọn cướp nước, bán nước. Chỉ có đánh đuổi, lật đổ, diệt trừ, mới mong có được tồn sinh.
9/9/2018