Nửa đêm, đang ngủ, tôi bỗng choàng tỉnh giấc bởi tiếng rồ ga của xe máy, tiếng la hét kèm theo những câu chửi thề, hay "bắt lấy nó!", "cho nó xuống sông mò tôm đi!!", "dạy cho nó một bài học!!!",... chưa kịp định thần, vừa sợ, vừa lo lắng không biết có chuyện gì thì nghe tiếng "tùm", "tùm", “tùm”... như có vật gì đó rất nặng rơi xuống sông, kèm theo đó là những tiếng cười hả hê trong đêm thanh vắng, sau đó là tiếng rồ xe và im hẳn. Sự việc chỉ xảy ra trong vòng 10 phút, làng tôi lại trở nên yên tĩnh, thanh vắng như chưa hề có chuyện gì xảy ra...
Thoạt đầu, tôi nghĩ là ai đó ăn trộm trong làng và bị dân làng đuổi bắt để "dạy cho nó một học", nhưng không phải thế. Đó là những chú "lính canh gác" của làng tôi đang "ra sức" bảo vệ gái làng, tiếng "tùm" kia là những anh "láng giềng" xấu số, qua làng tôi "kiếm gái" và "được" xuống sông mò tôm (theo cách zai làng tôi hay nói). May mắn thay, tôi cũng nằm trong số "gái làng" được bảo vệ đó, để đến tận bây giờ 22 xuân xanh tôi mới có một mảnh tình vắt vai khi dời quê đi nơi khác.
Trước đây, khi tôi vô tình nhìn thấy các biểu ngữ như "Bảo vệ gái làng", "Trai làng ta quyết tâm bảo vệ gái làng ta",... trên những con cầu, trên những bức tường quanh làng, tôi chỉ cười, và nghĩ đó là trò chơi tinh nghịch của tụi nhóc choai choai. Tôi không biết nó xuất phát từ đâu, nhưng có lẽ là làng tôi (vì lần đầu tôi nhìn thấy là ở làng tôi, hehe), rồi lan tới làng bên cạnh, bên cạnh... cứ thế cho tới khi cả một huyện hầu như làng nào cũng có những biểu ngữ ấy. Nó cứ xuất hiện một cách công khai, "nham nhảm" trên những con cầu ngăn cách giữa 2 làng, hay những bức tường nhà ai có "con gái đang độ tuổi lúa trổ đòng đòng", tôi chỉ cười và buông một chữ: "khùng".
Tôi đâu có ngờ, từ lời cảnh cáo, từ những trò chơi tinh nghịch lại biến thành những hành động"bảo vệ hết lòng". Không có vì hòa bình, vì đại cục, vì ổn định của khu vực gì hết á. Đụng tới gái làng là trai làng tôi lên đường chiến đấu. Không có thương lượng và đương nhiên không, nhất định không để cho thằng láng giềng nào khoan ẩu, khoan tả, vừa khoan vừa xịt nước gái làng tôi.
"Trai làng ta quyết tâm bảo vệ gái làng ta". Đây phải là khẩu hiệu, phải là chính sách, phải là hành động.
Nguồn ảnh: Internet
“Làng tôi luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm trinh tiết của gái làng tôi, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
"Bảo vệ gái làng" muôn năm!!!
Tham gia bình luận...
thật hay..''bảo vệ gái làng''
mà nghe như thể dàn khoan đang chìm
cả năm châu vẫn im lìm
để cho thằng chệt nó ghìm dàn khoan
biển đông nó tưởng ao nhà
nó đem mả bố nó vào biển ta
thế mà nhà nước..nằm yên
chịu như chịu đực mới phiền chứ bay?
trai làng nào đấy..rõ hay !!
•
•
Chia sẻ ›
Chửi 3 Dũng (cũng là chửi cả cái đảng cs) bằng bài viết này đúng là độc thiệt. Ở đây, tui không nói cái xấu của mấy thanh niên muốn "bảo vệ gái làng". Nhưng có lẽ các thanh niên này muốn nói : "Này, đảng CS, bọn tui dám đổ máu để bảo vệ gái làng, tại sao các ông không dám đổ máu để bảo vệ ao làng biển Đông, bảo vệ ngư dân VN, hả ?". Tác giả Em Bụi chơi khăm đảng ta đấy nhé.
•
•
Chia sẻ ›
@ Ba Phi có nhận xét rất hay, điều naỳ lam̀ cho trang mạng Dân Lam̀ Baó vô cuǹg hấp dâñ.
•
•
Chia sẻ ›
Bài viết tuyệt vời !!! Hoan hô Em Bui.!!!
Nếu 1 trong 16 Quan Ba Đinh nước CHXHCN Việt Nam mà đọc bài viết của Em Bụi thì chắc chỉ có xin từ chức thôi ? Vì sống HÈN & sống NHỤC quá ta !!!
•
•
Chia sẻ ›
Chuyện "bảo vệ gái làng" là một tục lệ cổ hủ (cổ hủ = tục lệ xấu từ xưa, khác với cái cổ hũ - dấu ngã - của cây cau, cây dừa). Mấy bức ảnh rất độc đáo này nói lên điều gì ? "Bảo vệ gái làng, sẵn sàng đổ máu". Các chàng thanh niên này có ý "muốn bảo vệ gái làng" hay còn muốn "bảo vệ" cái gì khác ? Rõ ràng tác giả Em Bụi muốn nói thay cho các chàng thanh niên này bằng câu kết luận của bài viết :
“Làng tôi luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm trinh tiết của gái làng tôi, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
Độc. Quá thâm độc ! Đọc câu kết luận trên, kẻ tức giận, "bức xúc" nhất chính là 3 Dũng, kẻ mà báo chí Pháp từng gọi là Mr Bean trong chuyến sang Pháp vừa rồi. Ai cũng biết, chính 3 Dũng đã giả vờ lên gân cổ, thốt ra câu ".. nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”. Sở dĩ tôi dùng 2 từ "giả vờ" là vì tôi chợt nhớ lại câu nói của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ./.
•
•
Chia sẻ ›
Không ngờ bài viết tiềm ẩn một triết lý sâu xa về tinh thần dân tộc và quyết tâm bảo vệ tổ quốc ! Thật là chí lý ! Đồ của VN thì chỉ dành cho người VN! Cái thằng cà chớn nào màng giàn khoan đến khoan bậy bạ với xịt nước vớ vẫn gì đó thì uýnh bõ mẹ nó đi lời bác Thiệu thúc dục chúng ta : Đánh cho nó sập cái dàn khoan cho nó biết thế nào lể độ ; chứ đảng, bác hù thì chỉ có xúi bậy tên đồng vẩu làm chuyện rùi bu để ngày nay bọn khựa quậy nát biển đông! Nếu đảng có quyết tâm như trai làng thì bọn khựa đâu dám hung hăng ! khổ một nổi là tàu khựa nó vào tận sân làng cướp phá mà đảng không thì xìu xìu , ểnh ểnh thật chẳng giống đàn ông tí nào ! vậy mà đảng lúc nào củng ba hoa là ĐÊM NÀO CỦNG ĐÁNH THẮNG! lộn kẽ thù nào củng đánh thắng !
•
•
Chia sẻ ›
Thật đúng là TUỔI TRẺ VIỆT NAM ngày nay có NHIỀU CÁCH đấu tranh bảo vệ SỰ TOÀN VẸN " TRINH TIẾT " của Dân tộc Việt Nam, không như những KẺ Lãnh Đạo Đảng CSVN TRỌNG, HÙNG, SANG, DŨNG " chỉ có xúi bậy " " xìu xìu, ểnh ểnh " " chẳng giống đàn ông tí nào " nửa NAM nửa NỮ, lúc nào cũng ba hoa " kẻ thù nào cũng đánh thắng ". Cho bác Dân Việt Nam nhiều cái LIKE!
•
•
Chia sẻ ›
Không nói đến cái ngụ ý thâm sâu của tác giả, chỉ xin nói về cái vấn đề bảo vệ gái làng sẵn sàng đổ máu mà tác giả nêu ra thôi. xét trong hoàn cảnh xã hội bây giờ thì điều đó dường như là không thể được, chuyện tình cảm, yêu đương thời nay đã khác nhiều thời xưa, khi mà cuộc sống không còn bó hẹp trong lũy tre làng, khi mà con người ta lớn lên đi học, đi làm việc, đi tìm cho mình những miền đất mới, và ở những nơi ấy họ tìm thấy nửa còn lại của mình, không ai có quyền ngăn cấm họ chuyện đó cả, đó là quyền riêng tư của mỗi người. vậy nên cái tư tưởng như trên là không còn phù hợp nữa và cần phải xửa.
•
•
Chia sẻ ›
ĐỂ GIỮ GIÁ TRỊ CỦA TRANG MẠNG DANLAMBAO -
Xin đề nghị BBT cẩn thận và cân nhắc khi chọn bài - Nội dung bài viết nào "lôm côm" ba xu quá thì không nên trồng vì đôi khi phí "đất thôn nhà" - Một bài viết như thế này mà đưa lên trang đầu ....thì thật là !????
•
•
Chia sẻ ›
Bạn có nick Ba Phi đã giải thích cho bạn ở trên rồi đấy.
•
•
Chia sẻ ›
Bạn chưa hiểu thâm ý của bài viết này hay sao ?
•
•
Chia sẻ ›
Thâm ý quá mỏng tanh, không thuyết phục.
•
•
Chia sẻ ›
vay ban biet lam gi
•
•
Chia sẻ ›
So sánh quyết tâm của đảng với quyết tâm của trai làng có khác ,good good good
•
•
Chia sẻ ›
Cách giải quyết của bộ chính trị đảng cộng sản việt mà giống như trai làng thì trung quốc sẽ rút ngay giàn khoan.
•
•
Chia sẻ ›
Không biết là sau vụ dàn khoan T+ này thì trí tuệ V+ có tìm ra được đường đi không? hay lại cứ lẩn quẩn trong vòng 16 chữ vàng & 4 tốt, hy vọng V+ không phải loài "chó đen giữ mực".
•
•
Chia sẻ ›
Bản chất của người VN muôn đời không bao giờ thay đổi, nó ăn vào máu thịt rồi, bản chất rất khốn nạn, hèn nhát tham lam ngu dốt giả dối lừa đảo gian manh xảo trá và rất lỳ lợm, nên đất nước này phải làm trâu chó cho ngoại bang là đúng rồi, ước mong nước VN diệt vong sớm để trên trái đất này không còn một dân tộc ngu mà lỳ, tham mà khốn nạn này nữa!!!
•
•
Chia sẻ ›
Thanh niên VN chỉ lo bạo động giaǹh gaí / baỏ vệ gaí, cho nên, csvn nó mới tôǹ tại được đêń ngaỳ hôm nay.
Baì viết naỳ vưà bi vưà haì, cung̃ hay hay để xả stress.
Nhịn cười không nôỉ khi thăng̀ nhóc chưǹg 8 tuôỉ giơ hai ngón tay baỳ tỏ sự đôǹg loǹg và quyết tâm và đứng trước doǹg chữ "Baỏ vệ gaí laǹg, săñ saǹg đồ maú". Nêú gaí làng U40 bị tiếng sét aí tinh̀ cuả trai lang̀ bên thì không biết thăng̀ nhóc naỳ tính đổ maú băng̀ cách naò?
Ý tường ngốc nghếch "trai laǹg baỏ vệ gaí laǹg" làm người ta nhớ tới quan điêm̉ ngốc nghếch rồ dại cuả bọn csvn và thằng vện đ/tá Thanh, vện trưởng vện chính trị, tưǹg tuyên bố Trung Quốc là bạn thân tiǹh coǹ Hoa Kỳ là kẻ thù muôn đơì cuả dân tộc VN!? Cho nên csVN chỉ nhận Tàu Lạ lam̀ quan thâỳ muôn đời cuả nó, và csVN thì kiên quết baỏ vệ lanh̃ thổ băng̀ cách không liên minh quân sự với Hoa Kỳ để chống Trung Quốc... Hic hic ...!! Trong khi thăǹg Tàu thăng̀ Nga còn biết liên minh với nhau để xâm lược các nước lân bang, thì thăng̀ nhóc csvn lại tuyên bố không câǹ liên minh với Hoa Kỳ đề chônǵ Trung Quốc.
•
•
Chia sẻ ›
Làm ơn đọc bài cho kỹ và dùng trí não để biết bài viết có dụng ý gì.
•
•
Chia sẻ ›
@ Ba Phi •4 minutes ago
Chửi 3 Dũng (cũng là chửi cả cái đảng cs [naõ phăn̉g]) bằng bài viết này đúng là độc thiệt. Ở đây, tui không nói cái xấu của mấy thanh niên muốn "bảo vệ gái làng". Nhưng có lẽ các thanh niên này muốn nói : "Này, đảng CS, bọn tui dám đổ máu để bảo vệ gái làng, tại sao các ông không dám đổ máu để bảo vệ ao làng biển Đông, bảo vệ ngư dân VN, hả ?". Tác giả Em Bụi chơi khăm đảng ta đấy nhé.
PS:
"Naõ phẳng" và các "đin̉h cao cuả trí tuệ cuả loài ???" đã thấy được dụng ý cuả baì viết chưa? Còn có ý kiến ý cò gì khác không?
•
•
Chia sẻ ›
Làm gì có chuyện VN dám đánh Tàu khựa. Bị Tàu ức hiếp quá thì lên giọng một chút cho đở nhục với nhân dân và thế giới thôi, ngoài mặt thì nói cứng một chút cho đở nhục, chứ ở trong bụng thì đang cầu mong "chú Ba Tàu" cho con đường sống để tiếp tục làm giàu và hưởng thụ. Hãy lắng nghe tướng Phùng quang Thanh tới giờ phút này vẫn giả điếc giả mù mà nói rằng Trung Quốc là bạn bè tốt, láng giềng tốt thì chúng ta đã biết sự khiếp nhược và run sợ của mấy ông Tướng VN trước sự hung hăn của TQ như thế nào rồi. Qua bao nhiêu sự việc diễn ra giữa TQ và VN, chúng ta có thể đúc kết một điều là các xếp nhà ta sợ mất Đảng hơn mất Nước, TQ chính là cái ô dù bảo vệ sự sống còn của Đảng CSVN, và chính vì sợ mất Đảng nên cho dù TQ có chiếm luôn nước VN nhưng cho phép Đảng tồn tại thì TQ vẫn mãi mãi là anh em tốt. Tại sao MỸ, Nhật và Úc ủng hộ VN kiện TQ nhưng VN vẫn không dám?!!!- Không dám là vì sợ TQ sẽ không còn bảo kê cái Đảng CSVN của các Ngài nữa.
•
•
Chia sẻ ›
7. Một chính thể mới là Quốc gia Việt Nam do một chính đảng ([Đảng Cần lao Nhân vị]
http://vi.wikipedia.org/wiki/%... thành lập để kêu gọi toàn dân và tất cả hội đoàn yêu nước trong - toàn thế giới đoàn kết lại có tổ chức. Tổ chức luôn cần sau khi một lãnh đạo đề cao - chia sẻ với toàn dân Việt Nam “Tổ quốc trên hết” phải có ý thức "Tổ
quốc - Danh dự - Trách nhiệm". sẽ không sợ hãi và không cúi đầu với bất cứ ai và thế lực nào “Nếu tôi tiến, thì đồng bào hãy tiến theo tôi. Nếu tôi bỏ chạy, thì đồng bào hãy bắn chết tôi” - “Tôi mới là Tổng thống nước Việt Nam Cộng Hòa. Chứ không phải các ông ở Tòa Đại Sứ Mỹ. Tôi sẽ lập lại trật tự của đất nước tôi”.
Tổ chức của Đảng cần lao nhân vị bố trí sắp xếp một cơ cấu chính nghĩa Dân Tộc nhằm lật đổ Đảng CSVN, tất cả ACE Việt Nam yêu nước kết nối - tinh vi với nhau chặt chẽ chia sẻ lời nói - hành động cùng đi một hướng chung, luôn ủng hộ - bảo vệ nhau. Từng Cá nhân và Cộng đồng đem phương châm "Hãy nhóm ngọn lửa hồng - Đốt sáng vạn niềm tin (thắp sáng ước mơ dân chủ-tự do vì ngày mai tươi sáng cho Việt Nam)" đến Mỗi Người Mỗi Nơi.
Sau khi Đảng Cần Lao Nhân Vị có Nội Lực Dân Tộc tràng đầy, Đảng Cần Lao và ACE mốc nối - chiêu dụ - mua chuộc Đảng viên, QĐND, CAND trở về với Dân Tộc (hổ mọc thêm cánh).
Xin các quí vị nghiền ngẫm Đúng - Sai, Lợi - Hại, Thành - Bại, và Được - Mất trong công cuộc đấu tranh cho Dân Chủ ở Việt nam. Tự ti, mặc cảm, hèn nhát, ích kỷ, và lợi ích cá nhân lên trên Dân Tộc thì cuộc đấu tranh cho Dân Chủ không thể nào thành công.
•
•
Chia sẻ ›
Gửi tới Em Bụi, Nếu muốn cho thôn DLB có tinh thần thoải mái, để xã stresse thì cám ơn.
Vì người đọc bài này, bằng tiếng Anh, tiếng Pháp sẽ không hiểu tại sao... lại có những tư tưởng không vượt qua được... lũy tre làng!
•
•
Chia sẻ ›
Nếu không hiểu bài viết thì thôi, thử đọc câu này, xong rồi đọc lại toàn bài để mà hiểu:
“Làng tôi luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm trinh tiết của gái làng tôi, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
Không có vì hòa bình, vì đại cục, vì ổn định của khu vực gì hết á. Đụng tới gái làng là trai làng tôi lên đường chiến đấu. Không có thương lượng và đương nhiên không, nhất định không để cho thằng láng giềng nào khoan ẩu, khoan tả, vừa khoan vừa xịt nước gái làng tôi.
•
•
Chia sẻ ›
Mỵ Nương
2 hours ago
Bản chất của người VN muôn đời không bao giờ thay đổi, nó ăn vào máu thịt rồi, bản chất rất khốn nạn, hèn nhát tham lam ngu dốt giả dối lừa đảo gian manh xảo trá và rất lỳ lợm, nên đất nước này phải làm trâu chó cho ngoại bang là đúng rồi, ước mong nước VN diệt vong sớm để trên trái đất này không còn một dân tộc ngu mà lỳ, tham mà khốn nạn này nữa!!!
•
•
Chia sẻ ›
GÀ MÁI
Gia đình tôi ở Saigon từ đời ông cố tổ tới bây giờ. Đa số họ hàng làm công chức chính quyền, thuộc giai cấp trung lưu. Chỉ có gia đình tôi, ba má không học cao nên một mình ba đi làm, chỉ đủ ăn.
Lúc còn nhỏ ai cũng khen tôi đẹp trai. Tánh tôi ít nói, hiền lành, dễ chịu. Giờ học cũng như giờ ra chơi tôi chỉ ngồi một đống, không năng động, không nói cười, không nô đùa như đám trẻ cùng trang lứa.
Tôi lủi thủi một mình không chơi với ai mà cũng chẳng có ma nào thèm chơi với tôi. Tụi nó thấy tôi lúc nào cũng như thằng "chết rồi", đi đứng khoan thai như con gái, liền kêu tôi là thằng "gà mái"...
Sau khi thi đậu tiểu học, ba tôi ghi danh cho tôi thi vào 2 trường:
- Trường Petrus Ký tại Saigon.
- Trường Chủng viện Công giáo tại Đà lạt.
Tôi thi đậu cả hai. Từ nhỏ tôi rất thích đi tu làm Cha. Mỗi lần đi nhà thờ thấy thiên hạ xưng tội, tôi nghĩ chắc Cha nghe chuyện tội lỗi của thiên hạ vui lắm! Từ thằng bé tới ông lớn cứ 1 điều "thưa Cha", sao mà hách thế. Tôi liền xin ba cho tôi đi tu.
Ba thấy tôi hiền lành, nên đồng ý cho tôi dâng cuộc đời cho Chúa. Dù nhà nghèo đông con, ba cũng cố may cho tôi vài bộ quần áo mới. Hơn nữa lúc này mấy ông "trí...ngủ Giải phóng miền Nam" làm tay sai cho Bác đang quậy phá tùm lum, từ chính trị đến quân sự, ba sợ tôi sau này phải đi lính, có thể "khung hình" của tôi rất dễ dành được một chỗ trang trọng trên bàn thờ ông bà tổ tiên trong nhà...
Gia đình tôi chỉ có tôi là con Chim duy nhất, còn lại toàn là Bướm vàng, má tôi sợ mất giống dòng họ Nguyễn, bà khóc lóc nhất định không cho tôi đi tu. Thà ở nhà đi học, rủi có đi lính thì cũng còn 5 ăn 5 thua. Đi tu coi như thua hết 9 rồi.
Còn lại 1: chỉ có nước bà xúi tôi "nhảy rào" mà thôi. Nếu bà mà xúi tôi nhảy, suốt đời bà sẽ chẳng còn được xưng tội, rước lễ nữa. Thấy bà tung cả váy lên làm trận làm thượng, ba phải chiều bà.
Thế là năm đó tôi vào học Đệ thất Petrus Ký. Mấy thằng trong lớp thấy tôi lúc nào cũng bất động như cục thịt, chúng tưởng tôi thuộc "thành phần thứ ba" hòa hợp hòa giải mặt trận Chim Bướm miền Nam!!!
Tôi không phải thuộc loại "đổi hệ" cũng chẳng muốn làm Bướm chút nào. Con người tôi không thích ồn ào, thế thôi.
Vậy mà bạn bè cứ gọi tên tôi là "gà mái" mãi.
Hễ thấy tôi là cả lũ cứ oang oang cái mồm: tao đố chúng mày thằng gà mái này nó "tè đứng" hay "tè ngồi" như con gái.
Rồi cả bọn xúm nhau nhe răng khỉ ra cười, khinh tôi ra mặt.
Tức quá, tôi xin ba cho tôi đi học võ Thái cực đạo. Tôi dự định, học chừng 1 năm là tôi đủ sức đập từng thằng một.
Tâm tôi như vậy lại không phải vậy. Tôi càng học võ nhiều chừng nào, tôi lại càng không muốn đánh chúng chừng đó.
Cũng may, mấy thằng trời đánh này thấy tôi có võ, chúng không dám chọc tôi nữa, chỉ khinh khỉnh nhìn tôi thôi. Tôi cũng cóc cần, chỉ lo học.
Hết năm Đệ nhị, tôi đã lên đến Huyền đai đệ nhị đẳng. Tánh tôi lại càng nhu mì, điềm đạm hơn xưa. Ra đường chẳng ai biết tôi giỏi võ cả. Thấy gái tôi cũng rạo rực tò mò lắm nhưng không dám hó hé gì, chỉ "mình ên" yêu thầm cô hàng xóm. Đẹp trai mà không có cái mồm "lẻo mép" với gái, cũng chẳng ăn thua chi hết...
Khi tôi thi đậu tú tài 2, không khí chiến tranh đang lan rộng khắp miền Nam. Ông "đồng minh quí hóa" Mỹ rút về, để lại quân dân miền Nam tự chiến đấu một mình trước sự tấn công ồ ạt của con cháu Bác. Họ hùng hổ đòi giải phóng mâm cơm của dân Nam, cho ăn bo bo để hòa đồng Nam Bắc một nhà....!
Mỹ rút viện trợ miền Nam, còn Trung cộng với Nga tiếp tế hết ga cho miển Bắc, quân đội miền Nam đánh đấm gì nổi.
Ba tôi biết trước sau gì tôi cũng bị gọi nhập ngũ theo lệnh tổng động viên mà chính phủ ban hành mấy năm nay. Dù cho tôi là con trai duy nhất trong gia đình 6 con, tôi cũng chẳng được miễn dịch. Nhà tôi vẫn còn "ngũ long công chúa" quậy tung bếp mỗi ngày mà!!!
Má có người em làm phó Tỉnh, bà liền gởi gấm tôi cho ông. Tôi đăng đi binh nhì Địa phương quân ở với ông. Người ta đi lính cầm súng oai phong, tôi chỉ cầm chổi suốt ngày quét nhà dọn dẹp.
Tôi nghĩ sao mình hèn quá. Miền Nam này ai cũng như tôi, làm sao mà giữ nước? Tôi cứ lấy cái tư tưởng "sợ tôi chết" của ba má tôi để an ủi cái "hèn" của tôi. Điều này làm tôi xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng cao đầu nhìn mặt bạn bè cùng trang lứa. Bây giờ tôi mới thấy mình đúng là con gà mái chính hiệu.
Chỉ có những lúc tôi được chỉ định dạy võ cho đơn vị, tôi mới thấy một chút kiêu hùng. Chính những thằng lính kiểng như tôi đã giúp cho các anh "nón cối dép râu" mau chạy vào Saigon.
Đúng như vậy! Vài tháng sau thành trì chống cộng cuối cùng quanh Saigon tan rã. Ông Big "Đầu bò" ra lệnh quân nhân buông súng đầu hàng. Miền Nam bị xóa sổ thật tức tưởi...!
Cái ngày miền Bắc hồ hởi phấn khởi ăn mừng chiến thắng là cái ngày dân quân miền Nam náo loạn tìm đường vượt biển, bất kể sống chết, để tìm một chân trời tự do khác.
Gia đình tôi chỉ có tôi là "dân đi lính cầm chổi" nên chẳng có ai gây nợ máu với "cách mạng" hết. Ba yên tâm coi thời thế xoay chuyển ra sao.
Khi xưa ba thuộc loại gia đình công chức, làm cũng đủ ăn đủ mặc cho 8 miệng ăn. Bây giờ giải phóng, ba cũng là giai cấp vô sản "quần đùi áo thun", không biết Đảng có cho ông "lên đời" không???
Ông Cậu phó Tỉnh cấp tá của tôi bị Đảng kêu đi học tập 1 tháng. Trong lịch Đảng, tháng này có ngày mùng 1 cố định, còn ngày cuối tháng Đảng cho "du di". Vì thế Ông Cậu được Đảng "ưu ái" đưa ra Bắc "thăm" thắng cảnh Hoàng liên Sơn hùng vĩ mút mùa Lệ Thủy! Chịu đói rét triền miên, ông không chết là may lắm!
Còn tôi chỉ phải học 3 ngày về tội ác Mỹ ngụy, về chiến thắng của XHCN, về súng "mút cơ tông" bắn rớt B52, về lao động là vinh quang... Cuối cùng cán bộ khuyên tôi nên đi kinh tế mới khai khẩn, làm giàu cho "đất nước", chắc chắn sẽ tươi đẹp 10 lần hơn.
Tôi về nhà, ngó qua ngó lại, ngó tới ngó lui, chẳng thấy có ma nào đi làm ruộng cho vinh quang hết mà toàn là đi tìm cơ quan nào cần người để xin việc. Kiếm không có việc thì kiếm đồ trong nhà đi bán cho cán bộ, lấy tí tiền còm mua gạo ăn. Tôi cũng chạy đôn chạy đáo tìm việc làm. Lúc này xã hội đang loạn xà ngầu, việc đâu ra mà kiếm.
Cũng may, mấy bà chị tôi làm cho cơ quan dân sự trước kia. Sau ngày mất nước cán bộ trong rừng ra tiếp quản, vẫn giữ chị tôi ở lại làm việc. Ba tôi cũng vậy. Vì thế trong nhà tôi cũng được "lên đời", tạm thời có nhu yếu phẩm của nhà nước cấp cho. Ngày hai bữa chúng tôi hè nhau vỗ bụng "bobo cầm hơi"... mong cho mau tiêu...!
Cả năm sau ba tôi lo lót với "Cán lớn" nên xin cho tôi được vào làm khách sạn với ông. Tôi mừng quá xá. Thế là tôi thoát cảnh đi làm ruộng, khỏi phải xuất chiêu "vác cày qua núi"...(1 trong 36 chiêu của dân thụt bida lỗ).
Công việc của tôi cũng lại là công việc đàn bà: dọn dẹp, chùi rửa phòng. Lúc đầu tôi còn hơi lọng cọng nên cô "sếp" lo dạy tôi từ li từ tí để phục vụ cho khách. Thời buổi này khách chỉ toàn là người "anh em" cộng sản Đông âu thôi.
Nhờ được "đổi đời" nên bây giờ tôi cũng biết dê, cũng lắm mồm như ai. Tôi cứ giả bộ ngu để nàng dậy tôi càng lâu càng tốt. Nàng thấy tôi đẹp trai, lại diễu có duyên, có vẻ như nàng chịu đèn tôi rồi. Giờ nghỉ là nàng kiếm tôi "dạy" thêm.
Ngồi sát bên nàng, chẳng có mùi nước hoa, chỉ có mùi mồ hôi, lại làm toàn thân tôi "cứng đơ" từ trên xuống dưới...
Lúc đầu tôi định cọ xát với nàng chút chút để biết thế nào là thân thể đàn bà, mặc dù nàng "đô con" hơn tôi. Ngày lại ngày tôi lại đâm ghiền cái mùi mồ hôi chua chua từ nách nàng thoát ra.
Chừng 3 tháng sau thì chúng tôi yêu nhau. Tình yêu thanh khiết XHCN. Tình yêu không Chanel No 5. Tình yêu của mồ hôi lao động và đặc biệt là tình yêu chay tịnh không sờ mó...!!!
Nàng cho tôi biết bố mẹ nàng quê ở Sơn la miền Bắc, di cư năm 54. Mấy chị em nàng sinh đẻ trong Nam nên mới nói rặc tiếng Nam.
Năm 1964 bố nàng đăng lính Biệt kích. Mấy tháng sau ông đem về cho mẹ nàng một cọc tiền lớn lắm. Ông nói tuần tới ông đi công tác xa, cứ lấy tiền này lo cho con ăn học.
Từ đó ông đi biệt tăm. Bạn ông cho mẹ nàng biết là ông đi ra Bắc, "nhảy toán" hoạt động phá rối. Ông vừa nhảy dù xuống đất thì bị bắt, không còn tin tức gi nữa. Số tiền lớn ông đưa cho bà là số "tiền tử" của 12 tháng lương, chính phủ phát trước cho ông. Họ biết rằng ông có ngày đi và khó có ngày về!
Mẹ khóc lóc cả tháng trời. Anh em nàng được chính phủ cho học trường Quốc gia nghĩa tử không tốn tiền tới khi khôn lớn. Coi như nàng mồ côi cha từ năm 5 tuổi.
Tôi thương cảm cho nàng quá, liền về nói với ba má tôi, xin cưới nàng. Đám cưới XHCN chỉ được phép làm đơn sơ.
Miền Bắc hai đứa xách nhau ra ban Lãnh đạo cơ quan tuyên bố là xong. Miền Nam vẫn còn cái "thủ tục" chè chén không bỏ được. Hai họ tối thiểu cũng phải làm mâm cơm, trước là cúng tổ tiên, sau là bày ra đãi bà con, chứ không dám mời bạn bè.
Cô dâu chú rể không còn áo dạ hội, áo vest nữa mà mặc đại cái áo dài, quần tây áo chemise. Chỉ có ba má tôi theo tôi đi rước dâu. Đi đông sợ nhà gái thiếu đồ ăn. Đúng như vậy, trên mâm tôi chỉ thấy có con gà và dĩa trái cây để cúng.
Đang khi tôi với nàng hì hục vái lạy bàn thờ tổ tiên thì có một ông lù lù tiến vào trong nhà. Tôi chỉ nghe mẹ nàng ối một tiếng lớn. Hai đứa tôi hết hồn ngó lui. Mẹ nàng đang trợn trừng mắt như đứng tròng, chân tay run lập cập. Hai đứa tôi chẳng biết gì, tới đỡ bà đứng cho vững. Chừng 2 phút sau bà lắp bắp, run run nói: ông đừng nhát tôi nữa ông ơi... ời...
Ông ta cười, nói lớn: tôi về đây sáng nay, cảnh vật đổi thay nhiều quá, tìm mãi mới thấy nhà, nên bây giờ tôi mới tới, đám cưới của con nhớn đấy hả bà?
Bây giờ tôi mới biết ông là bố nàng, biệt tăm đã hơn mười mấy năm qua.
Vậy là hôm nay hai vợ chồng tôi có song hỉ. Mẹ nàng có bao nhiêu tiền dành dụm liền đem ra mua rượu thịt, kêu thêm hàng xóm tới chung vui. Thời buổi này mà kêu thiên hạ tới ăn, chỉ có nước từ chết tới bị thương. Họ "đá" thẳng thừng không cần khách sáo, chưa mời họ đã gắp rồi. Ăn căng bụng mà họ vẫn còn thòm thèm thiếu điều muốn "liếm dĩa" luôn.
Trong bữa tiệc ông kể mấy chục năm trời ông bị bắt, họ thả ông sống trong vùng núi thượng du Bắc việt, tự kiếm cái ăn cho bản thân. Ông bây giờ thuộc loại người: hễ thấy con nào nhúc nhích là ông có thể đớp ngon lành...
Cuộc sống công nhân viên nhà nước của vợ chồng tôi cũng tạm ổn. Xưa kia ba tôi nói làm khách sạn ba hay được khách cho tiền "pourboire". Bây giờ mấy ông khách Đông Âu này không cho người bồi phòng được 1 cắc, kể cả nụ cười. Tôi để ý mấy năm liền, họ không bao giờ cười, mặt họ lúc nào cũng giống thằng bị trĩ kinh niên! Có lẽ trong XHCN người dân không cười nổi? Nụ cười chỉ thấy trên mồm các cấp Lãnh đạo khi đi "ngoại giao" kiếm chác thôi!
Sống với nhau hơn chục năm, vợ tôi sanh cho tôi được 3 đứa con: 2 gái 1 trai. Chuyện khiến tôi buồn nhất là thằng con trai nối dõi tông đường của tôi bị bịnh "tự kỷ". Khi nó được sanh ra mới có 1 tháng, bác sĩ đã cho tôi biết rồi. Tôi nuôi nó lớn mà cứ hy vọng lời bác sĩ nói là sai.
Sau năm 1990 gia đình tôi có tin vui. Ba má tôi và mấy chị em gái được đứa em út bảo lãnh qua Úc. Nó đi vượt biên từ năm 1980. Bố mẹ vợ tôi lại được qua Mỹ định cư theo diện HO. Vài năm sau thì ông bà làm hồ sơ xin cho vợ chồng con cái tôi được qua Mỹ đoàn tụ.
Kể từ khi nhà tôi có Việt kiều,"bơ, phô mai" của đế quốc gởi về đều đều cho vợ chồng tôi ăn lòi họng. Tiền bạc cũng được tiếp tế ăn xài thoải mái.
Vợ tôi kiếm được công việc văn phòng của hãng may người Đài loan, lương cao, việc nhàn. Nàng muốn tôi ở nhà coi con, nấu nướng đi chợ. Tôi đồng ý ngay vì coi sóc thằng con trai tôi cực khổ lắm.
Thiên hạ vẫn nói: Con hơn Cha là nhà có nóc. Câu đó chỉ đúng phần nào thôi!
Chẳng những "ông con trai" tôi lúc nào cũng ngồi một đống như tôi hồi nhỏ, nó còn hơn tôi ở chỗ khinh đời khinh người ra mặt, suốt ngày chẳng thèm nói tiếng nào. Hai mắt lạc thần giống như "con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô"...
Nó vừa bị bịnh Down syndrom vừa không nói được. Chân tay nó không hoạt động nên đi đứng khó khăn. Đi đâu tôi cũng phải dìu đỡ nó. Ăn uống lại phải đút mặc dù nó đã lên 10. Vợ chồng tôi đau khổ vô cùng. Ba má tôi bên trời Úc còn đau khổ hơn.
Có "cục" nối dõi tông đường lại chẳng làm nên cơm cháo gì, coi như dòng họ Nguyễn "un point final". Ông bà cứ đấm ngực than thầm: không biết kiếp trước ông bà có làm điều gì ác không mà kiếp này con cháu phải chịu cảnh tang thương như vậy.
Cái cảnh này của tôi phải nói lại là: Con hơn Cha là nhà tróc...nóc!!!
Tôi bắt đầu cuộc đời Osin từ đây. Sáng tôi xách rổ đi chợ sớm để về kịp giờ cho vợ tôi đi làm. Trưa tôi nấu cơm, dọn dẹp, tắm rửa cho con. Cực nhất là "xi" nó đi cầu. Nó không làm chuyện này một mình được. Mỗi lần "ông" ọ ẹ muốn đi cầu là tôi phải hô to "Trẩm ia...ỉa". Thế là đứa con gái lớn của tôi xách giấy báo chạy tới, trải ra dưới đất. Tôi bế ông con nặng cả gần 25kg, banh càng ông ra trên tấm giấy, mồm cứ "...xì... xì..." giống như vòi bơm xe đạp cho "ông con" được hưởng cái màn "tứ khoái".
Mấy bà buôn bán ngoài chợ thấy mặt tôi hàng ngày nên thân tình coi tôi cũng cùng "giống" với họ. Vừa thấy mặt tôi cô bán trứng bi bô lên: anh hai ơi, mua trứng em đi, mới rửa sạch sẽ lắm nè.
Cô hàng thịt thì chọc tôi: anh giai à, thịt em tươi hồng lắm, anh có muốn thử không? Tôi chỉ cười, nói cám ơn. Vợ tôi thuộc loại ghen có bằng cấp. Nàng tuyên bố thẳng thừng: nếu tôi mà lạng quạng nàng sẽ cho cả nhà uống thuốc độc về chầu tổ tiên hết. Ông nội tôi cũng không dám tò tí te....ôm chim qua ghe khác!
Sau mấy năm đớp loại "bơ thừa sữa cặn" của ba má tôi gởi về, tôi mới thấy những lời nói của cán bộ Đảng trong những ngày đầu "giải phóng" thật có lý. Cái gì của đế quốc cũng nguy hiểm. Cái hậu quả "trước sau như một" là tôi bị mỡ bọc tim.
Tôi chẳng biết gì cho tới một ngày tôi thấy tức ngực khó thở. Tôi vô nhà thương chụp Xray mới lòi ra nghẹt động mạch tim.
Thế là ba má tôi bên Úc phải hô hào chị em đóng góp, gởi về cho tôi 7000 đô để giải phẩu. Anh bác sĩ giải phẩu cho tôi còn rất trẻ, mới tu nghiệp ở Mỹ về môn này. Tôi may mắn thoát chết. Bác sĩ khuyên tôi từ nay về sau không nên làm việc nặng nhọc. Số tôi là con gà mái từ nhỏ tới giờ, không cần phải lo cái vụ đó...
Trong cái rủi có cái may. Năm đó hai cô con gái lớn của tôi được gia đình nội ngoại mối mai. Đứa lớn lấy chồng qua Úc với ông bà Nội. Đứa nhỏ qua Mỹ với ông bà Ngoại. Trong nhà chỉ còn lại "ông thần con" và 2 con "khỉ" già. Chúng tôi cũng đang chờ hồ sơ bảo lãnh đoàn tụ của bố mẹ vợ đã làm từ 5 năm trước với bộ di trú Mỹ.
Tôi thấy Việt kiều về nước xài tiền làm tôi ham đi ra nước ngoài quá chừng. Ai cũng làm lớn hết, chẳng có ông nào làm culi cả. Tôi mong ngày mơ đêm con đường "qui Mã!"
Ngày tôi mơ nó cũng đến mấy tháng sau. Thằng Mỹ coi vậy mà tốt thiệt. Trước kia tôi không hy vọng lắm vì ai cũng nói tôi kẹt "ông con hơn cha" chẳng có chính phủ nào chịu nuôi báo cô nó cả. Vậy mà Mỹ cho cả nhà 3 mạng cùng đi. Ông Trời vẫn còn thương tôi. Đi phỏng vấn tại sứ quán Mỹ, họ không hỏi gì về tình trạng sức khỏe của gia đình tôi.
Tôi bán nhà, đồ đạc được hơn 100 ngàn đô lận bụng qua Mỹ. Tôi về vùng nam Cali. Bà con của gia đình tôi mướn được cho tôi căn nhà của chính phủ. Họ cũng xin được cho vợ tôi công việc làm. Còn tôi tính đi học nail để dễ tìm việc hơn.
Bây giờ tôi mới biết đi cày bên trời Tây nó như thế nào. Làm không kịp thở, 8 tiếng là 8 tiếng, không lè phè như khi còn bên VN. Kiểu này tôi đi làm gì nổi!
Người ta có bằng cấp làm mỗi giờ hai ba chục đô. Vợ tôi thuộc loại culi "no English" nên chỉ được trả lương chết đói hơn 4 đô một giờ. Mỗi tháng nàng đi làm chỉ đủ tiền mướn nhà. Tôi lại không thể đi làm được vì tình trạng sức khỏe. Gia đình tôi lúc này chỉ có một người đi làm nên cái ăn cái mặc cứ phải "ma rốc" móc ra cọc tiền lận bụng để xài.
Ở Mỹ mỗi người phải có cái xe để đi cày. Tôi bấm bụng lấy tiền mua 2 cái xe mới "cắt chỉ". Một xe cho tôi và một xe cho đứa con gái vừa làm vừa học để phụ giúp gia đình. "Ông con" thì được chính phủ cho học trường toàn là trẻ tàn tật.
Mỗi ngày, sáng sớm tôi chở vợ đi làm, về nhà tiếp tục chở "ông con" đi học. Sau khi con vô lớp, tôi lái xe đi chợ luôn.
Khoảng 10 giờ sáng mới xong. Tôi lại tiếp tục nấu nướng dọn dẹp nhà cửa. Chiều thì đón con và vợ về. Cơm nước, rửa xếp chén dĩa đâu vào đó thì trời tối. Ai cũng mệt phờ cả người, mạnh ai nấy ngủ thẳng cẳng, không có chuyện "mình ơi, mình à" gì hết...
Không phải tôi đua đòi làm sang khi mua 2 cái xe hơi mới. Tại tôi là loại "gà mái" có biết gì đâu ngoài cái chuyện bếp núc, dọn dẹp, hầu hạ vợ con. Đi xe cũ lỡ hư hoài tiền đâu mà sửa. Sống cái xứ tư bản này không có chuyện "cà kê dê ngỗng", hàng xóm láng giềng qua lại thăm nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Đèn nhà ai nấy sáng.
Kiếp sống của tôi trong chế độ Cộng sản hoặc Tư bản đều là con "gà mái". Chỉ khác ở chỗ con gà mái XHCN cuốc bộ đi chợ thấy mồ tổ, còn con gà mái Tư bản lái xe hơi ngồi êm cái bàn tọa vô cùng!
Bạn bè thân thiết gặp nhau anh anh em em ngoài miệng, đôi khi trong lòng chúng nó coi mình như cục "kẹo" trôi sông.
Họ qua lâu có của ăn của để, lúc nào cũng vỗ ngực xưng tên, mặt thì cứ "vênh vênh" lên.Tuy vậy nếu mình hả họng ra xin giúp đỡ trong cơn hoạn nạn là họ lo chạy tét ghèn không dám quay lại ngó cái mặt "thằng hủi" của mình!
Bây giờ tôi mới thấy thà tôi ở Việt nam sống nhờ đồng tiền tiếp tế của "khúc ruột ngàn dặm" mà có lý hơn. Ăn chơi phè cánh nhạn, chẳng lo nghĩ gì. Chỉ lo "khúc ruột" ngủm củ tỏi nơi chín suối là mấy cha con tôi thân tàn ma dại ngay...
Mọi chuyện đã lỡ rồi, phóng lao phải theo lao. Đêm ngày tôi vẫn cầu xin thằng Mỹ cấp cho gia đình tôi cái thẻ xanh. Coi như nó cho tôi ở đây vĩnh viễn. "Ông con" của tôi được hưởng trợ cấp tàn tật, còn tôi được chính phủ cho trợ cấp để nuôi nó. Được như vậy thì tôi khỏi phải móc tiền lận bụng ra đi chợ hàng ngày. Tôi cũng chẳng cần phải đi làm. Mặc dù số tiền đó cũng bằng số tiền chính phủ phát cho dân thất nghiệp nhưng tôi thấy vẫn sướng hơn sống bên VN.
Cám ơn "đế quốc" Mỹ!
Sống bên Mỹ mà không có nhà cao cửa rộng tủi lắm. Đi ra đường thấy mình ăn mặc lôi thôi, nếu vào tiệm là nó canh chừng, sợ mình ăn cắp đồ. Vô nhà hàng họ cũng không nồng nàn tiếp mình, sợ không có tiền "bo". Bà con bạn bè mời tôi tới nhà chơi, nhiều khi để khoe của, tôi như thằng câm không dám nói nhiều, chỉ sợ họ nói tôi ăn nói kiểu XHCN mà họ không ưa.
Tôi mới qua làm sao biết cách ăn nói "thời thượng" như họ được. Thôi đành ở nhà lủi thủi với vợ con mà vui hơn...
Lòng nhân đạo ở cái xứ này hiếm lắm. Tiền trước, tình sau. Nhiều thằng khi xưa bên VN thuộc loại xôi thịt, chẳng đánh đấm với cộng sản ngày nào, qua đây quen thói, cứ lấy chức tước cũ ra hù thiên hạ, dành chức, dành ăn, chụp mũ nhau chí chóe. Thằng nào cũng đòi làm lãnh tụ cả. Đi đâu cũng muốn "nằm" chiếu trên chứ không chịu "ngồi" chiếu dưới.
Thật chán cái mớ đời..... Tại sao những thằng "cóc cắn" này không chết hết đi cho rồi! Để chúng nó sống chỉ làm nhục những anh linh tử sĩ đã xả thân bảo vệ miền Nam trước kia. Tôi biết thân phận tôi chỉ là thằng hèn muôn thuở, nên tôi cứ như thằng câm, ngậm miệng cho đỡ xấu hổ với chính bản thân tôi!
Qua đây mới hơn 1 năm mà tôi lo âu buồn bã, già đi trước tuổi. Tôi không ân hận vì đã "qui Mã". Đời tôi coi như đã vất đi từ ngày mất nước. Tôi hài lòng vì đời con cháu tôi chắc chắn sẽ có tương lai tại quốc gia này. Sống trong xã hội tư bản, thiên hạ lúc nào cũng coi đồng tiền là vạn năng. Dù cho hoàn cảnh có đẩy đưa tôi tới chỗ "trên răng dưới dép", lòng tôi cũng chẳng hổ thẹn, dỗi hờn. Trâu "chậm" uống nước "đục" là phải rồi, có chi mà phải hờn trách ai...
Tôi chỉ buốn cho cái thế thái nhân tình. Bà con bạn bè thân, chơi với nhau từ nhỏ, từ từ rút dù, không tới nhà tôi nữa.
Gặp nhau ngoài đường họ sợ mình nhờ vả, giả bộ ngó lơ đi qua hướng khác.
Ban ngày tôi ngân nga vài câu nhạc Lê hựu Hà cho vợ tôi nghe để cho nàng đỡ tủi thân:
Cười lên đi em ơi,
Cười để dấu những hàng lệ rơi!
Hãy ngước mặt nhìn đời....
Đêm về thì nàng hát ru tôi ngủ, mong cho tôi có một giấc ngủ bình yên:
Ta không cần làm người,
Thà làm chim trên rừng hoang vắng.
Ta không cần làm người,
Thà làm chim bay khắp phương trời!
Được làm chim bay đó đây thì còn gì hạnh phúc bằng. Tôi chỉ là con chim tự nhốt trong lồng để nhìn thiên hạ múa may quay cuồng.
Lòng tôi lại ao ước được làm con "gà mái dầu" trên bàn nhậu để tâm hồn tôi khỏi chịu nhiều đau khổ đắng cay trên cõi đời ô trọc này nữa......!!!
xem thêm
•
•
Chia sẻ ›
Bạn viết rất hay! Giống nhà văn lắm đó, bạn viết thử xem hi vọng có thêm tiền để xài. Cầu chúc bạn và gia đình luôn vui, khõe và hạnh phúc!
•
•
Chia sẻ ›
Cách nay không lâu tôi được thân hữu chuyển cho bài viết "Truyện ngắn GÀ MÁI" và được ký tên tác giả là Khảm rỗ. Bài viết tuy có đôi chút lận đận và bất trắc trong cuộc sống nhưng lời văn lúc nào cũng dí dỏm vui vui. Tình cờ nay đọc lại vẫn thấy hay. Nếu bác là tác giả thì không sao, nhưng nếu không phải thì xin post cho trọn bài viết và ký tên "Khảm rỗ" cho đọc giả tường. Cám ơn.
•
•
Chia sẻ ›
Nhân đây xin giới thiệu thêm Written by Khảm rỗ.
Hai chữ "vô tư"
Sau ngày 30 tháng 4 năm 75, hai chữ "vô tư" theo cái mồm của các đấng "dép râu, nón cối" lan nhanh vào tất cả ngõ ngách của miền Nam.
Có lần tôi nghe bố tôi nói trong bữa ăn đãi người cháu đi bộ đội mới trong rừng ra: cháu ăn nhiều vào, thịt cầy này trong rừng không có đâu.
"Ông" cháu tỉnh queo trả lời: ối giời, cứ vô tư thôi bác ạ!
Cả nhà tôi chẳng hiểu "ông cháu" muốn nói cái gì. Ban đầu dân miền Nam cứ nhại đi nhại lại chọc nhau, từ từ quen miệng nên ai cũng "vô tư" xài theo .
Kể từ ngày đó cuộc đời tôi cũng "vô tư" trôi nổi theo 4 chữ "hồng nhan bạc phận"! Không phải chỉ riêng tôi mà hầu như đa số chị em phụ nữ Saigon đều như vậy .
Tôi là con gái độc nhất trong gia đình 5 người con, nên được cha mẹ cưng chiều lắm. Bố mẹ xách tôi chạy té khói, di cư vào Nam lúc tôi mới có 1 tuổi. Khổ nhất là tránh các chốt chận của Việt minh không cho dân chạy khỏi làng để lên Hải phòng theo tàu há mồm.
Với tính cần cù cố hữu, sau 10 năm, bố mẹ đã có của ăn của để tại thủ đô Saigon. Chúng tôi được ăn ngon mặc đẹp, thoải mái cắp sách đến trường. Cả 5 anh em chúng tôi thuộc loại không được thông minh cho lắm nên toàn học trường tư thôi. Lúc đó tên nào mà thi đậu vào trường công, ôi thôi, thật hãnh diện vô cùng.
Tuy tôi còn bé lại cứ nghe hàng xóm khen mình đẹp nên tôi cóc cần để ý tới việc học làm gì. Trong trường học tụi bạn nó cứ hò hét: nhỏ mà không học, lớn lấy chồng Đại úy. Tôi chẳng hiểu Đại úy nó "bự" cỡ nào! Lúc đó khoảng 1962, ngoài đường phố chỉ thấy toàn cảnh sát, họa hoằn lắm mới thấy cái xe nhà binh chạy vụt qua.
Hàng ngày bố tôi mua 1 tờ báo đọc lúc sáng sớm trước khi đi làm Buổi trưa sau khi đi học về tôi khoái lấy báo ra xem cái mục "gỡ rối tơ vò" của bà Tùng Long. Mới mười mấy tuổi đầu mà tâm hồn tôi "ướt át" lắm.
Càng ngày tôi thấy gương mặt bố càng băn khoăn thêm. Tôi muốn hỏi nhưng không dám. Mỗi buổi sáng tôi giả bộ hỏi thăm sức khỏe bố rồi bóp vai cho ông, mắt tôi để ý xem bố đang coi mục gì. Té ra bố cau mày vì đọc tin chiến sự.
Chung quanh tôi không khí rất an bình, chẳng có gì biểu hiện chiến tranh cả. Dân Saigon đua nhau làm, đua nhau ăn chơi, đua nhau xài tiền. Các ngày lễ, tết thiên hạ túa ra đường để hưởng thụ cuộc sống.
Năm 1965 bộ mặt thành phố Saigon thay đổi hẳn từ khi Mỹ ồ ạt đổ quân vào miền Nam. Tội nghiệp ông Diệm, cản trở thằng Mỹ làm gì để nó móc nối cái đám tướng tá xôi thịt đưa cả họ nhà Ông lên chầu Chúa !!! Thế mới biết ta tin cái thằng nịnh chỉ bán lúa giống mà ăn, cái thằng chửi mình nó mới thật.
Saigon bấy giờ xô bồ, hỗn độn, đèn đỏ đèn xanh, ăn chơi trác táng. Bóng dáng đủ sắc lính đã bắt đầu xuất hiện đầy đường. Ông lính nào cũng quần áo quân phục láng cón phất phơ với người đẹp dạo khắp phố phường, cũng chả có gì là không khí chiến tranh hết. Chiến tranh nó ở xa tít mù miền Trung, miền Cao nguyên ...
Trong nhà tôi thì không khí có vẻ khẩn trương hơn. Hai ông anh lớn hồi xưa học tà tà cho bố khỏi chửi, bây giờ thức đêm thức hôm học lòi con mắt. Bố tôi ngày nào cũng lải nhải cái câu thần chú: các con có muốn đi lính ra trận, lãnh kẹo đồng, sớm về chầu ông bà ông vải thì đừng có học, hãy nhớ rằng mình càng học lên cao thì càng được miễn dịch, nhớ đấy ..!
Bố dịu giọng cắt nghĩa thêm: các con tối thiểu cũng phải có cái tú tài 2. Mình cầm súng ngắn lâu leo lên bàn thờ ngồi hơn thằng cầm súng dài. Ý bố muốn nói có tú tài 2 mới được đi sĩ quan cầm súng lục. Lính chỉ cầm súng trường thôi.
Như tôi đã nói, anh em tôi chỉ số thông minh thấp lè tè nên ông anh lớn, số hên, chó ngáp phải ruồi, đi sĩ quan Hải quân. Chính phủ phát cho cây súng ngắn, ông lau chùi bóng láng cất trong tủ, không bao giờ bóp cò vì ông hiền như maseur, sợ đủ thứ, chỉ không sợ gái thôi!
Ông thứ nhì oai hùng hơn, học hành chẳng tới đâu, nên đầu quân vào Thủy quân lục chiến "chơi" súng dài. Mỗi khi 2 ông về phép trông ông nào cũng oai phong lẫm liệt hết. Khi xưa ăn nói hiền khô, bây giờ các ông xài từ ngữ giang hồ hơi nhiều, vậy mà tôi vẫn khoái chăm chú ngồi nghe chuyện đời lính, không dám đi tiểu vì sợ mất khúc câu chuyện.
Tôi có cảm tình với lính từ đó. Ra đường tôi hay làm dáng xem có dính được con "nhạn" nào không, để tôi thử cái cảm giác "người yêu của lính" trong tâm hồn tôi nó như thế nào?
Số tôi là số ăn mày nên dính phải anh chàng chẳng cầm súng ngắn mà cũng chẳng cầm súng dài, anh "ôm" cây súng oversize đại liên 50. Thấy anh ì ạch mang cây súng mà tôi tội nghiệp cho "cây súng", cứ rới lên rớt xuống hoài vì chiếu cao của anh thuộc loại khiêm nhường. Cũng may anh chỉ là lính kiểng nên "ôm" cho có lệ thôi.
Âu cũng là duyên số cả. Một anh sĩ quan cảnh sát, một anh sĩ quan Hải quân, tôi không chọn, lại phải lòng ngay cái mồm dẻo như mạch nha của anh Trung sĩ có súng "bự" này. Anh ít khi mặc đồ lính, chỉ toàn mặc đồ dân sự, trông anh phong trần đẹp trai, cất giọng "dê" lên thì kiến trong tổ cũng phải bò ra.
Hơn năm sau, tôi lên xe "cây" về làm dâu xứ Tây ninh của anh súng bự. Đám cưới của tôi không được vui vì hai ông anh đi lính không về được, bố mẹ tôi thì mắc cở với hàng xóm khi tôi lấy anh Trung sĩ lính kiểng. Hơn nữa nhà anh cũng không khá lắm nên cũng chẳng tổ chức rình rang, nếu không thì tôi đã được vui vẻ lên xe hoa về nhà chồng rồi !!!
Bố anh là ông lang thuốc bắc, thuộc loại học thức, hàng xóm, họ đạo kính nể, kêu là ông Trùm. Tôi cũng thuộc loại con gái đảm đang, học hết lớp đệ tứ tôi nghỉ học, ở nhà học nấu nướng thêu thùa với mẹ. Yêu anh, tôi cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Mặc dù anh là lính nhưng anh luôn có mặt bên tôi, bao nhiêu đó cũng làm tôi ấm lòng.
Lương lính của anh không bao nhiêu, mỗi tháng tôi cứ phải về Saigon ca bài con cá, òn ỉ với mẹ để bà cho tiền đi chợ. Đời sống nhàn rỗi nên tôi sanh liền tù tì cho anh 5 đứa con.
Kẹt một nỗi, khi sanh đứa thứ hai thì mất nước. Mọi sự đảo lộn theo cái ngày "giải phóng" này. Ngủ một đêm, sáng ra mình thấy một số thằng lên Ông, còn đại đa số từ Ông xuống thằng.
Bây giờ tôi mới thấy lấy anh ôm súng bự vậy mà hên. Anh chỉ bị con cháu Bác "dạy dỗ" 3 ngày rồi cho về, bảo đi làm ruộng. Còn ông anh sĩ quan Hải quân của tôi, Đảng nói đi học 10 ngày, thế mà tôi đếm cà lâm tới 10 lần mà cũng chưa thấy anh về.
Mấy năm đầu gia đình tôi thật thê thảm. Hai vợ chồng chẳng biết làm gì để ăn, trong khi phường khóm cứ thúc đít tôi đi kinh tế mới. Bố mẹ tôi ở Saigon cũng vậy. Ông bí thư phường còn dụ dỗ bố tôi: anh đi kinh tế mới thì con lớn của anh đi học tập mau được về sum họp với gia đình.
Bố thương anh tôi nên quyết định mua 2 mẫu đất trên Di linh tỉnh Lâm Đồng ngay mặt quốc lộ, để canh tác. Gia đình tôi đã có lối thoát. Vợ chồng tôi tay xách nách mang 5 đứa con lên Di linh trồng bắp. Mấy đứa em tôi và gia đình cậu tôi cũng lên cày cấy trên mảnh đất này để kiếm "bắp" qua ngày.
Làm hùng hục từ sáng tới chiều, tới mùa thu hoạch bán đi cũng chỉ đủ cho mỗi người chén cơm trộn bắp mỗi bữa. Hột cơm thì ít , hột bắp thì nhiều. Đã vậy cái lạnh của cao nguyên cắt da cắt thịt, chúng tôi chịu không nổi. Trong nhà lúc nào cũng có mùi khói của đám củi than đỏ hồng sưởi ấm mọi người.
Mấy đứa em tôi chịu không nổi rút về Saigon trước. Gia đình tôi và gia đình cậu tôi không kham nổi nên 5 năm sau cũng bỏ của chạy lấy người, vừa bán vừa cho anh cán ngố bí thư xã không biết ký tên, chỉ biết lăn tay thôi. Con người ta có số cả. Nếu như tôi vẫn trụ lại được lô đất đó, bây giờ cứ "ngắt" ra bán, cũng dư sức sống đế vương như ai ...
Vợ chồng tôi lại bồng bế nhau về lại Tây Ninh, mở quán cà phê kiếm sống qua ngày. Lúc này Đảng cho dân dễ thở một chút. Dân ít ai có tiền uống cà phê, chỉ bán cho các anh bộ đội khoái uống cà phê "cái nồi ngồi trên cái cốc". Từ nhỏ tới ngày vô Nam các anh may lắm chỉ được cốc nước chè xanh là quý hóa lắm, làm gì có cà phê mà uống! Cuộc sống của tôi cũng rất chật vật.
Trong đám khách thường xuyên đến quán của tôi, có một anh chàng bộ đội cũng đứng tuổi người Nam. Ngày nào chàng cũng ngồi cái bàn trong góc "nghía" tôi. Trông chàng cũng có vẻ sạch nước cản, không ba hoa chích chòe như những người khác, im lặng nhấp từ ngụm cà phê, mắt đắm đuối nhìn tôi. Thỉnh thoảng có người gọi anh là thủ trưởng, có lẽ anh cũng làm lớn ở đâu đó. Mỗi ngày tôi vẫn đưa "cái nồi ngồi trên cái cốc" cho chàng. Còn chàng thuộc loại người rừng, chẳng một tiếng cám ơn.
Ròng rã 2 tháng như vậy, tánh tò mò cố hữu của người đàn bà khiến tôi phải đầu hàng chàng. Một hôm chàng uống cà phê buổi trưa vắng khách, tôi bèn lên tiếng trước. Chàng nói vài câu xã giao "xã hội chủ nghĩa" với tôi, nó không ướt át ủy mị như chồng tôi mà nó thoáng vẻ dùi đục mắm tôm, có sao nói thế, nghe cũng vui tai.
Cóc bắt đầu mở miệng. Chàng nói đê mê về tiểu sử đời chàng, một cuộc đời được Đảng đãi ngộ. Chàng đang làm phó giám đốc công ty đường. Lương chàng chẳng bao nhiêu, chàng sống khỏe vì chôm chỉa được nhiều.
Năm 54 chàng theo bố tập kết ra Bắc. Những gia đình tập kết được Bác đãi ngộ đặc biệt. Dân ăn 9kg gạo một tháng, bố con chàng được 18kg mỗi người. Chàng được ưu ái cho đi học tới nơi tới chốn. Hết trung học Đảng cho chàng đi du học bên Nga mặc dù chàng chẳng nói tiếng Nga được bao nhiêu.
Vô lớp chàng ngồi cho có tụ, thầy giảng cái gì chàng cứ như vịt nghe sấm, hết giờ về nhà nấu cơm ăn, chàng có biết chữ tiếng Nga nào đâu mà làm bài. Cứ ù ù cạc cạc như thế đến 5 năm sau, ông hiệu trưởng đè chàng ra dán cho cái bằng tổ bố "kỹ sư hóa học".
Về lại đất Bắc chàng rất hãnh diện, có nhiều cô tình nguyện suốt đời về "nâng chim" cho chàng sớm hôm. Chàng không màng tới vì phong trào vô B (vào Nam) đang làm nao nức tuổi trẻ miền Bắc. Chàng hưởng ứng nhiệt liệt.
Ôi! cái ngày làm lễ xuất quân nó oai hùng cảm động làm sao! Bố chàng cũng giơ cao tay như chàng thề quyết thắng, giải phóng kiếp trâu bò của dân miền Nam đang lầm than đói rách dưới sự kềm kẹp của Mỹ ngụy.
Đôi dép râu lết trên đường Trường Sơn được vài tuần thì bị ăn bom B52 của con cọp giấy Mỹ Bom nổ ở xa tít mà tiếng dội cũng làm chàng muốn bể lồng ngực. Chàng chạy trối chết, sợ quá, tè cả trong quần. Lúc này thì bao nhiêu oai hùng của ngày xuất quân trả lại cho Bác hết. Chàng chỉ ước mong được về lại đất Bắc mà thôi.
Cũng may, chàng là người có "bằng cấp" nên không phải ra trận, chỉ ở hậu cứ với các đoàn văn công. Mấy tháng sau, đơn vị chàng được lệnh về Saigon. Miền Nam đã được "giải phóng".
Đứng giữa thành phố Saigon tuy đã "bầy hầy" vì cuộc trốn chạy cộng sản của dân chúng miền Nam, chàng cứ ngẩn ngơ như
người mất hồn. Chàng thấy nhà cao cửa rộng, dân tình ai cũng ăn mặc đẹp quá. "CHIM" chàng bắt đầu mở mắt ....!
Tôi bắt đầu mến anh chàng này, bởi chàng không "nổ ngu" như những con vẹt kia. Chàng nói rất chân thành, có thể cái bản tính người Nam trong chàng vẫn còn, thật thà chất phát?
Từ đó mối thâm giao của tôi với chàng cũng hồ hởi phấn khởi đi lên. Thỉnh thoảng chàng cho tôi bịch đường và tiến lên một nấc, gọi tôi bằng em xưng anh. Chồng tôi vì miếng cơm manh áo cho con cái mà anh phải ấm ức ngậm đắng nuốt cay cho qua ngày tháng "xuống chó" này.
Chàng vẽ cho tôi một con đường tương lai tươi sáng xã hội chủ nghĩa. Chàng muốn cùng tôi mua mấy hecta đất hoang trong mật khu Hố Bò, khai phá trồng mía. Chàng nói chàng đã nghiên cứu kỹ rồi (kỹ sư hóa học mà), chỉ cần 2 mùa thu hoạch là đủ vốn, sau đó chúng ta cứ "nằm ngửa" đếm tiền bỏ túi.
Tôi bàn chuyện này với chồng tôi. Anh cũng thấy có lý nên anh để tùy tôi muốn làm sao cũng được vì anh không có tiền. Tôi mới được chia mười mấy cây vàng từ việc bán đi căn nhà hương hỏa của bố mẹ tôi, sau khi ông bà qua đời. Tôi xâm mình thử thời vận một lần coi sao.
Chàng dẫn tôi đi mua đất, mua máy cày, máy đốn cây. Tôi chỉ đi cho có mặt, tên tuổi chữ ký đều của chàng thì mới không sợ chính quyền địa phương ọ ẹ như trên Di Linh năm xưa. Giấy tờ xong, chàng với chồng tôi bắt tay vào việc. Chàng cho cất một căn nhà tranh để ở tạm. Sẵn có miếng đất của chàng ở Tây Ninh, nhà nước cấp cho các cán bộ cấp cao, chàng xây một căn nhà gạch. Chàng tính chuyện để từ từ đem tôi về "quản ný đời em".
Thế là mười mấy cây vàng "bốc hơi" đi hết, tôi chỉ còn lại một cây lận lưng, phòng khi có chuyện bất trắc trong gia đình. Đêm đêm tôi cứ cầu nguyện cho mọi sự tiến triển tốt đẹp.
Chàng chỉ cho chồng tôi khai quang như thế nào trong 1 tuần, rồi vù về Tây ninh đú đởn với tôi. Tội nghiệp chồng tôi, trên vùng đất hoang vu anh vật lộn với cái máy, cày ngày cày đêm mong cho xong để đi vào canh tác. Trong khi chàng ở chốn ấm êm, cố công tìm đủ mọi cách để cày miếng ruộng "nhỏ xíu" của tôi. Chàng không từ chối một chiêu nào từ dụ ngọt đến đe dọa bỏ công trình không làm nữa. Thế là tôi phải đầu hàng, lén lút nhắm mắt đưa Chim cho chàng "nựng" mỗi tuần một lần.
Mỗi cuối tuần chồng tôi về thăm vợ con, anh không hay biết gì chuyện ngoại tình của tôi. Nhìn anh nói chuyện lịch sự với địch thủ của anh, tôi thương anh quá chừng.
Mấy tháng sau, mọi việc xong xuôi, mía được trồng, chồng tôi chỉ thỉnh thoảng lên trông nom vài ngày rồi về. Tôi vẫn bán cà phê. Chàng tới quán thường xuyên thăm vợ chồng tôi mỗi ngày, coi nhau như người trong nhà.
Không biết chồng tôi nghe ai nói mà hỏi tôi việc lẹo tẹo với chàng. Đương nhiên là tôi phải chối phăng đi. Anh chơi nước cờ cao, nói đại là con tôi nói với anh. Tôi đành phải quỳ xuống mong anh tha lỗi. Anh không nói tiếng nào, lẳng lặng thu xếp hành trang, ôm chim qua bà cùng xóm cũng có 5 con, xin góp gạo thổi cơm chung. Bây giờ tôi mới biết anh cũng không vừa gì, cũng thả dê ngầm trong xóm mà tôi không biết. Cơn giận trong lòng tôi bùng lên, không thèm năn nỉ anh về với vợ con nữa.
Anh bỏ luôn chuyện canh tác, ở nhà chạy xe ôm lấy tiền nuôi con người "dưng". Còn người tình bộ đội bất đắc dĩ của tôi 'hồ hởi phấn khởi" ra mặt. Chàng lo mướn một người làm công chăm non ruộng mía. Ngoài thì giờ trong sở, lúc nào chàng cũng túc trực tại nhà tôi. Con tôi lớn khôn hết rồi, chúng ngứa mắt chịu không nổi nên nói với tôi hãy chọn chúng nó hay chọn chàng.
Tôi phân vân vô cùng. Không có con đường nào cho tôi chọn cả. Làm sao tôi bỏ được mấy hecta mía đây? Cuối cùng nghe theo lời chàng, tôi để lại cái quán cà phê cho các con tôi, chúng tự làm ăn mà sống, nếu không chúng sẽ bỏ đi hoang. Tôi khăn gói về nhà chàng, cố giấu 2 hàng lệ rơi. Từ đó về sau chúng không thèm đoái hoài tới tôi cũng như chồng tôi nữa. Chúng tuyên bố với mọi người cha mẹ chúng chết hết rồi. Lòng tôi như dao cắt từng khúc ...
Từ khi chàng được tự do hú hí bên tôi, chàng cày cấy đám ruộng nhỏ của tôi tận tình. Cày đêm không đủ, tranh thủ cày ngày. Chàng cày vượt chỉ tiêu của Bác căn dặn, khiến tôi "tróc da đầu, sầu da háng". Cái kiểu cày cấy xã hội chủ nghĩa của chàng không romantic như của chồng tôi. Cứ hùng hục như chó đói 3 ngày vậy !!!
Chỉ chừng 1 tháng sau, thân thể tôi bèo nhèo như cọng bún thiu, lúc nào cũng thèm ngủ. Tôi chỉ được ngủ ngon khi nào chàng vô sở làm. Thỉnh thoảng chàng "lên cơn" đột xuất, mò về nhà, coi như tôi mất ngủ luôn cả ngày.
Càng ngày miếng ruộng nhỏ của tôi càng còi cọc xác xơ, miếng ruộng mía lớn của tôi còn thê thảm hơn nữa. Chàng bộ đội kỹ sư hóa học tính toán thế nào mà mía lên không nổi vì đất phèn quá.
Hai năm sau, tôi kêu chàng bán đi, cũng chẳng ai mua. Đất này không trồng được cái gì hết. Cũng may, chàng còn làm, còn chôm chỉa được nên cũng còn nuôi tôi ngày 2 bữa cơm đạm bạc.
Tôi an phận với cuộc sống của tôi, cứ êm đềm trôi như thế, tôi chẳng có gì để luyến tiếc. Tôi lại cảm thấy thương chàng từ đây mặc dù chàng cũng chẳng tài cán gì. Tôi quý chàng vì chàng chỉ biết cơm nhà quà vợ. Ngoài thì giờ ở sở, chàng luôn quấn quít bên tôi.
Đời tôi chỉ phẳng lặng được vài năm thì chàng có "sự cố". Không biết chàng chôm chỉa ra sao mà bị đuổi việc, bị khai trừ ra khỏi Đảng. Chàng nói với tôi, cái đám tập kết như chàng, bây giờ không còn chỗ "đứng" nữa. Các thằng cán bộ miền Bắc vào tiếp quản các chức cao, cho cái loại cán bộ miền Nam như chàng đi "nằm" hết.
Từ khi chàng không còn đi làm, tôi với chàng cứ xung đột liên miên. Trong cơn tức giận, chàng đã đòi đuổi tôi ra khỏi nhà. Thế là hết. Sức chịu đựng của tôi có hạn. Tôi âm thầm tính chuyện ra đi.
Nhà cửa, ruộng vườn, tất cả đều đứng tên chàng, tôi không có quyền thưa gởi gì cả. Trong túi chỉ còn lại 1 cây vàng, tính sao bây giờ?
Sống quằn quoại mấy mươi năm trong "thiên đường XHCN", tôi bôn ba cho lắm tắm cũng cởi truồng. Cái gì tôi cũng "vô tư" không đắn đo suy nghĩ nên bây giờ tôi trơ trọi một thân một mình.
- Người chồng ôm súng "bự", mặn nồng bao nhiêu năm, đành đoạn bỏ tôi mà đi, tôi có hối hận không? VÔ TƯ
- Các con tôi mỗi đứa tứ tán mỗi phương, không biết cuộc sống ra sao, tôi có đau khổ không? Cũng VÔ TƯ
- Tiền bạc mồ hôi nước mắt của bố tôi để lại, tôi đem "cúng" cho "người rừng", tôi có tiếc không? VÔ TƯ luôn .....
Riêng tâm hồn tôi, nó lại "vô tư" không nổi. Hằng đêm, cái tội lỗi tôi gây ra cho chồng con tôi, nó cào xé nát tim tôi. Bây giờ tôi ao ước được ôm con tôi vào lòng trìu mến thì thầm: con yêu của mẹ! Tôi thèm được hôn chúng nó vô ngần. Cũng hơn 5 năm rồi còn gì ...
Các con yêu quí của mẹ!
Mẹ không còn đủ tư cách, còn đủ can đảm, để nhìn mặt các con nữa. Xưa kia ông bà Ngoại lo cho mẹ từ miếng cơm, từ giấc ngủ cho tới ngày mẹ lấy chồng, ông bà vẫn còn lo.
Còn mẹ lại để cho các con bơ vơ lạc lõng khi tuổi còn non. Làm sao mẹ dám nhìn mặt ông bà Ngoại trên cõi vĩnh hằng! Mẹ xin các con một lời tha thứ để linh hồn mẹ được thảnh thơi về với Chúa. Bây giờ mẹ luôn cầu bầu Chúa và Đức Mẹ ban ơn riêng cho mẹ, để mẹ đủ can đảm bước hết quãng đời còn lại.
Rồi đây trong một góc nhà tăm tối đâu đó mẹ lúc nào cũng dọn mình, sẵn sàng để Chúa gọi mẹ đi bất cứ lúc nào. Cho tới ngày mẹ xuôi tay, mẹ luôn sám hối ăn năn tội lỗi mẹ đã làm.
Vĩnh biệt các con yêu quí của mẹ ....!!!
Tháng 5 /12
Khảm rỗxem thêm
•
•
Chia sẻ ›
Hoàn cảnh như Khảm Rỗ viết thì vào thời điểm "phỏng zái"ấy cũng không ít gia đình những sỹ quan QLVNCH phải vấp phải sự ly tán vì nhiều lý do bởi người rừng, lúc bấy giờ người rừng Bắc kỳ hay dùng chữ " nhà ngụy ta ở,vợ ngụy ta lấy,con ngụy ta xài"nhưng cũng khó trách những bà vợ"ngụy"phải lở lầm,bởi bọn người rừng đâu dể dàng tha cho vợ"ngụy"chúng luôn thường xuyên thăm viếng dọa nạt mời lên UB quân quản giáo huấn học tập đường lối cách mặn suốt ,nhiều khi 1 tuần đôi ba lần mổi lần nữa ngày thì có làm ăn gì được vào lúc kinh tế khó khăn và bị chiêu dụ bởi miếng ăn manh áo và dai dẳng thì làm sao tránh khỏi sa lầy bởi người rừng, hơn nữa tiếng kêu của bao tử cồn cào của con cái và chính mình,chồng thì đi cải tạo chưa biết đi đâu,tương lai thì mù tịch,buôn bán thì không quen vì trước kia sống bằng đồng tiền lương lính.những ai mà trong cuộc thì hiểu rất rỏ người rừng rất man rợ.
•
•
Chia sẻ ›
Bài anh Gà Mái rất vui.
Nhưng phần sau hơi bị mặc cảm thế thôi.
Chứ thật ra tui biết nhiều qua sau, cũng thoải mái lắm anh ạ.
Chúc anh dzui sống, dù sao đi nữa anh cũng được tự do hơn biết bao nhiêu người đang ở VN.
Thứ 2 đưa con trai được săn sóc tận tình và anh cũng có tiên vì giữ đưa con, còn ở VN thằng bé chắc khổ và anh cũng nếu không có khúc ruột ngàn dậm đúng không nào?
•
•
Chia sẻ ›
"Quyết tâm bảo vệ gái làng sẵn sàng đổ máu".
Như vậy, đến hết thế kỉ nầy, chưa chắc đã có 'thoát cộng' ở VN...
•
•
Chia sẻ ›
Hoan hô Em Bụi! Đây là bài "thơ" trào phúng hiện đại thật hay mà tôi được đọc. Chúc mừng đệ tử ruột của Nguyễn Khuyến!
•
•
Chia sẻ ›
Tác giả muốn lấy bài viết này chửi xéo thằng VC hèn hạ nhu nhược. Cái giải đất hình chữ "S" mẹ VN này Tổ Tiên để lại còn quý hơn gấp tỷ lần cái trinh tiết của gái làng ấy chứ. Thế mà chúng lại nỡ để thằng giặc nước láng giềng nhảy vào khoan nát cái quý nhất là mỏ dầu của mẹ VN. Khoan đến nỗi phải xịt nước ra với nhau thì hỏi Mẹ VN có đau lắm không. Các trai làng VN đâu hết, sao nỡ để mẹ VN phải đau đớn vì tụi nước lạ nó khoan bậy thế???
•
•
Chia sẻ ›
Cánh Dù lộng gió phát biểu rất chính xác.
Toàn 'trai' nghe chăng? Sơn hà nguy biến! Trong tinh thần chống bọn 'đục khoan và xịt nước', hãy rùng rùng tiến ra biển Đông giật sập cái máy khoan 981 và cho bọn xịt vòi rồng một bài học.
•
•
Chia sẻ ›
Muốn tiến ra biển đông bảo vệ gái làng thì trước hết phải bắn bỏ cái lũ Nguyễn Phú Trong, Phùng Quang Thanh là bọn mở cửa hậu cho thằng phải gió Tập Cận Bình đem cái khoan bự tổ chảng vào nhà.
Các trai làng đừng ngu dại kéo nhau ra biển Đông rước cái chết vào mình cách lãng xẹt, rồi sẽ được nghe lũ Trong Lú, Thanh hèn vừa múa đôi với họ Tập vừa ca bài như có béc Hề trong ngày vui đại thắng!... Chết như thế chẳng những uổng mà còn là chết ngu, chết nhục nữa!...
•
•
Chia sẻ ›
Xã hội do cs khát máu cầm quyền,người dân cũng trở nên điên loạn nhưng sự hung dữ và tàn độc với đồng loại thì không loài cầm thú nào sánh bằng.
Hậu quả của những sự gian dối dựng đứng vu khống để hãm hại người do tên "hồ" đầu đảng giết người không ghê tay, qua các vụ thanh trừng như cải cách ruộng đất, và rất nhiều nhiều vụ nữa.
•
•
Chia sẻ ›
Khoái Em Bụi câu nầy nhất: "Đụng tới gái làng là trai làng tôi lên đường chiến đấu. Không có thương lượng và đương nhiên không, nhất định không để cho thằng láng giềng nào khoan ẩu, khoan tả, vừa khoan vừa xịt nước gái làng tôi."
Hoan hô tinh thần "quyết liệt" của trai làng.
•
•
Chia sẻ ›
Thèng việtcộng nó kêu gọi thì nhớ đừng có lên đường chiến đấu mà chết, dù cho nó có kêu gọi đánh tàucộng bảo vệ gái làng, có đánh thì phải đánh thằng việctcộng trước, thằng việtcộng cũng là thằng khoan ẩu khoan tả như thằng tàucộng, bởi vậy phải đánh cả 2 thằng, thằng việtcộng trước, rồi tới thằng tàucộng, mà 2 thằng này là phải cho đi mò tôm, ôn hòa với nó là nó khoan ẩu khoan tả liền.
•
•
Chia sẻ ›
Hãy vẽ lên tường "Bài Vịnh bán nước chè"*
Chè em nước đục nước trong
Anh sang anh trộm em về úp môi
Úp xong treo bảng chè Tàu
Chè xanh nay phận chè Tàu, đểu anh!
** Chú giải:
-Bài: bài xích hay bài thơ cũng được.
-Vịnh: chí Vịnh, hay vịnh văn thơ cũng xong
-Chè: hay Trà
-Úp môi: nhấp uống hay cái trò mèo mả gà đồng.
•
•
Chia sẻ ›
Hay lắm! Nói thẳng chúng không cho, dân ta vẫn cứ nói, nói theo kiểu của ta. Sơn, đục, khắc sâu trên núi đá, tường vôi... để sau đây, khi đại họa tổ quốc đã qua rồi, ngàn năm sau con cháu người Việt ta vẫn còn dấu tích, để nhớ mà nguyền rủa cộng sản và bè lũ Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Chí Vịnh, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Đức Huynh và ba thằng ông nội của nó Đổ Mười, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu đã ra lệnh cho đám đười ươi con cháu rước voi về giày mả tổ tiên!
Hãy phát huy tinh thần chống ngoại xâm trong cách này ra khắp nơi. Cộng sản nói kiểu cộng sản. Dân ta nói kiểu dân ta. Sơn, đục, khắc sâu lên tường, vách nhà, thành cầu, ở ngoại ô, trong thành phố... khắp nơi!
•
•
Chia sẻ ›
Lại là cái chủ nghĩa gì nữa đây mấy ông cố nội?
"Quyết tâm bảo vệ gái làng sẵn sàng đổ máu" mấy ông cố nội Teen Việt Nam ngày nay đủ trò hết. Nhưng chỉ có mỗi một trò là mấy ông cố nội không dám "đủ" thôi, đó là trò làm người yêu nước.
Đổ mười mấy ông cốt đột. Mấy ông cố nội này nhiễm nặng văn hóa thị trường định hướng XHCN rồi. Đổ mười mấy ông! Trai làng bên cũng là người Việt Nam đó mấy ông cốt đột. "Quyết tân bảo vệ" sao không bảo bệ đất đay của làng khi bị cướp vậy hả mấy ông cốt đột?
"Quyết tâm bảo vệ gái làng" sao mấy ông cốt đột nhũng ra như con chi chi khi trái TQ, ĐL, HQ hiên ngang vào làng mấy ông khênh gái làng mấy ông đi vậy? Đổ mười mấy ông cốt đột với cái chủ nghĩa hèn không khác gì TƯ ĐCSVN.
Trai Việt làng khác đụng đến gái làng mấy ông cốt đột thì mấy ông cốt đột sẵn sang đổ máu. Còn ai đó chỉ nói với mấy ông về Biểu Tình Chống TQ thì mấy ông nhũng ra như con chi chi. Đổ mười mấy ông cốt đột nhiễm nặng thời "văn hóa thị trường định hướng XHCN".
•
•
Chia sẻ ›
Đừng nghe những gì cong sản nói!!! Cộng sản điếm thúi lắm!!!
Các trai làng thì thế nhưng các quan cao cấp và hạ cấp trong làng thì "khoan ẩu, khoan tả, vừa khoan vừa xịt nước gái làng ta (tôi). Chẳng những thế cu trai làng chủ tịch rất đểu cáng Nguyễn minh Triết đi ra nuớc ngoài bán gái làng ta trong giao dịch làm ăn "Viet Nam ta có nhiều gái đẹp".
•
•
Chia sẻ ›
Trích "Bảo vệ gái làng" muôn năm!!!" Hết Trích.
Cái Này Phải Hỏi Bác Hồ.
Tại Sao Bác Để Tàu Vào Chơi Em.
Còn Con Lấy Cái Gì Chơi,
Để Lâu Tồn Trử Thành Đàn Bê Đê.
•
•
Chia sẻ ›
Bọn tứ trụ nhà sản, tiên sư bố chúng! Nếu chúng muốn dân hiến cái con cert gì của chúng nó như chị, em, má, bà nội, bà ngoại, bà cố của nó cho thằng mặt rô tập quần què thì nó cứ dâng lên "em" Nó không dâng lên cho thằng tập đồ của người nhà của nó mà nó dâng lên đồ của người khác, thật là đồ mất dạy!
•
•
Chia sẻ ›
Người AE đừng nóng như thế, bọn csVN thường điểu giả là như thế. Theo tình hình thì mẹ bọn chúng (của thằng phùng quang thanh và thằng trọng lú) đã mất nên bọn chúng không tính, vợ bọn chúng thì già và xấu nên bọn chúng không sợ nhục, con gái bọn chúng thì chúng đã gã cho người ngoài nên đối với bọn chúng là phũi tay không lo. Nói tóm lại giặc Tàu mà có qua thì mẹ, vợ và con gái của bọn chúng đã không có, nên việc quỳ mọp là chuyện bình thường với bọn chúng. Chẳng hiểu sao đám QĐND sao không dùng súng mà bắn bọn lãnh đạo vô lương tâm như thế để bảo vệ mẹ, vợ và con gái của chính mình hay là đợi chính mẹ, vợ và con gái tự bảo vệ.
Bà Triệu nói: “Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá trường kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền độc lập, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người!”
•
•
Chia sẻ ›
Tìm trẻ lạc: Gia đình nhà Sản đang bị thất lạc 2 thằng con trời đánh Trọng lú và 4Sâu, Ngày mất tích: 1 tháng 5 năm 2014. Bà con hàng xóm nếu có biết 2 thằng nầy hoặc trốn hay rong chơi ở đâụ xin vui lóng báo cho nhà Sản ở Lăng Ba Đình. Thành thật cảm tạ của gia đình nhà sản và ông nội Tập Cận Bình.
•
•
Chia sẻ ›
Nhân Dân Cách Mạng Việt Nam - sáng tác Hùng Lân
•
•
Chia sẻ ›
Thằng Phùng Quang Thanh và Cả Lú nếu cũng có suy nghĩ là phải bảo vệ cái gì của mình thì đỡ biết mấy, đằng này chúng nó cứ qùy mọp xuống mà dâng của quí cho gã hàng xóm lưu manh.
•
•
Chia sẻ ›
CS thường tuyên truyền sau khi cưỡng chiếm miền Nam " xà HỘI NÀO,CON NGƯỜI NẤY!" thật như vậy đây là nét văn hóa đặc thủ thới đại " XẢ HỘI CHỦ NGHĨA"
nếu không thì là:"HỌC TẬP THEO GƯƠNG ĐẠO ĐỨC BÁC HÙ "đấy!!!