Cách đây vài hôm, tình cờ tôi đọc được trên báo chí của nhà nước cộng sản VN, các văn nô cộng sản đã tuyên truyền về sự chính danh bịp bợm của hồ chí minh và cái gọi là chính phủ kháng chiến được thành lập năm ngày 23.8.1945. Ngưòi dân VN, từ lâu bị đảng bóp méo sự thật về thành tựu của cách mạng tháng tám 1945. Sự thật của cái gọi là cách mạng mùa thu 1945 chỉ là một cuộc cướp chính quyền từ trong tay của một chính phủ đã có độc lập, đó là chính phủ Trần Trọng Kim. Hồ chí Minh khi đọc bảng tuyên ngôn độc lập tại Ba Đình, hầu hết đồng bào Hà Nội không ai biết hồ chí minh là ai? http://www.chuacuuthe.com/2014/08/cua-tran-trong-kim-tra-ve-cho-tran-trong-kim/
Các văn nô của đảng cho rằng chính quyền VNCH là bất hợp pháp (?)
Trích; "Có thể nói, ngay từ đầu, chính thể “Việt Nam Cộng hòa” đã không có một cơ sở pháp lý vững vàng nào. Mãi tới tận năm 1955 nó mới ra đời và ra đời một cách bất hợp pháp trên nửa lãnh thổ phía nam của Việt Nam như một “sáng tạo” thuần túy của người Mỹ nhằm theo đuổi các mục tiêu phản ánh lợi ích riêng của họ (thị trường Đông Nam Á, gia tăng ảnh hưởng ở vị trí chiến lược, ngăn chặn làn sóng xã hội chủ nghĩa…).
CHÍNH THỂ VIỆT NAM CỘNG HÒA KHÔNG CÓ CƠ SỞ PHÁP LÝ?
Để chứng minh nước VNCH ra đời có cơ sở pháp lý hay không, chúng tôi những người trẻ hậu duệ VNCH xin phép trưng ra một số văn kiện và hình ảnh lịch sử về sự ra đời nước VNCH như sau:
I/Tổng Thống Ngô Đinh Diệm chính thức được công nhận trong một cuộc tổng tuyển cử công bằng dưới sự chứng kiến của báo chí quốc tế và LHQ vào ngày 30 tháng 4 năm 1955., với số phiếu bàu là 5.721.735 phiếu. Ngoài ra Ông Ngô Đình Diệm còn nhận được sự hậu thuẫn của nhân dân và nhiều đoàn thể như Việt Nam Dân xã Đảng của Nguyễn Bảo Toàn, Việt Nam Phục quốc Hội của Hồ Hán Sơn và Hội đồng Nhân dân Cách mạng Quốc gia của Nhị Lang.
Kết quả cuộc trưng cầu dân ý được công bố trước Toà Đô Chánh Sài Gòn 1955
II/Sau khi thành lập xong nền đệ nhất cộng hoà. Về mặt ngoại giao, tính tới cuối năm 1955, nhận được tất cã là 35 nước trên thế giới công nhận, danh sách đính kèm dưới đây:
1. Hoa Kỳ 26.10.1955
2. Pháp -
3. Vương quốc Anh -
4. Úc -
5. New Zealand -
6. Thái Lan -
7. Nhật Bản -
8. Ý -
9. Trung Hoa QDĐ 27.10.1955
10. Hàn Quốc -
11. Hà Lan 1.11.1955
12. Philippines 2.11.1955
13. Tây Ban Nha 3.11.1955
14. Cuba -
15. Haiti -
16. Bolivia 6.11.1955
17. Ecuador -
18. Brazil 8.11.1955
19. Liberia -
20. Nicaragua -
21. Chile 10.11.1955
22. Hy Lạp -
23. Luxembourg 11.11.1955
24. Argentina 12.11.1955
25. Costa Rica 13.11.1955
26. Canada 14.11.1955
27. Lào 15.11.1955
28. Thổ Nhĩ Kỳ 18.11.1955
29. Bỉ 22.11.1955
30. Áo 23 11.1955.
31. Tây Đức 5.12.1955
32. Vatican 9.12.1955
33. Liên minh Nam Phi 14.12.1955
34. Honduras 12.12.1955
35. Venezuela 15.12.1955
36. Guatemala -
37. Colombia 6.1.1956
38. Sudan 5.2.1956
39. Jordan 21.2.1956
40. Bồ Đào Nha 24.5.1955
41. Đan Mạch 3.1.1957
42. Lebanon 5.3.1957
43*. Ghana 6.3.1957
44*. Ma-rốc 18.6.195
45*. Tunisia 3.8.1957
46*. Malaysia 31.8.1957
47. Thụy Sĩ 1.4.1958
48. Thụy Điển 3.7.1958
49*. Iraq 2.8.1958
--------------------------------
50. Indonesia
51. Na Uy
Indonésia và Na Uy tương ứng đã trao đổi giấy chấp nhận tổng lãnh sự và lãnh sự ở Sài Gòn, theo luật pháp quốc tế coi như một công nhận “theo pháp lí “(de jure")
-------------------------------
Các nước sau đây không thông báo chính thức công nhận nhưng đã bỏ phiếu cho VNCH gia nhập Liên Hiệp Quốc, hàm ý công nhận VN:
52. Ireland (Ai-len)
53. El Salvador
54. Peru
55. Panama
56. Uruguay
57. Iran
58. Ethiopia
59. Cộng hòa Dominica
-------------------------------
60. Ấn Độ: Ấn Độ đã bổ nhiệm một Tổng lãnh sự ở Việt Nam dù không có giấy chấp nhận lãnh sự
61. Miến Điện: Miến Điện đã nhận một Tổng lãnh sự của Việt Nam dù không có giấy chấp nhận lãnh sự; điều này tương đương với việc công nhận "trên thực tế" (de facto)
62. Campuchia: Vả lại. Campuchia và Việt Nam đã trao đổi đại diện.
(Danh sách cập nhật đến ngày 7/8/1958)Tính tới thời điểm 14/9/1958, thì trên thực tế VNCH cũng đảm bảo được 3 tiêu chuẩn dân số, lãnh thổ, chính phủ; và tiêu chuẩn có năng lực tham gia vào mối quan hệ với các quốc gia khác thì có vẻ vẫn đảm bảo. Theo danh sách các nước công nhận VNCH cho tới ngày 7/8/1958 lưu ở Văn khố quốc gia Úc (NAA) có tới 62 nước chính thức hoặc hàm ý công nhận VNCH. Danh sách này ở trang 40-42 (và 44,45) trong hồ sơ "Saigon - Vietnam relations with other countries general [re Republic of Vietnam also known as South Vietnam]” gồm 157 trang số hiệu NAA: A4531, V221/5, có thể truy cập trực tuyến ở recordsearch.naa.gov.au.
Còn nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà của Hồ chí Minh thành lập 2.9.1945, cho đến 1950, ròng rã 5 năm trời sau khi thành lập nước, không có một nước nào trên thế giới công nhận, như vậy mà gọi là chính danh sao?? Sau đó một vài nước trong khối XHCN anh em đã cộng VNDCCH, tính tới 1954 chỉ đếm được mấy nước như sau: Tàu Cộng , Liên Xô, tiếp theo là các nước Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức, Hungary, Bungary, Triều Tiên, Albania, Romania. Năm 1954. Như vậy mà bọn văn nô bịt mắt bẽ cong ngòi viết để tự phong tính chính danh cho hồ tặc.
Khi thành lập xong nước VNDCCH, không một nước nào trên thế giới nhìn nhận, nên hồ tặc vào đầu năm 1950 đã âm thầm qua Tàu Cộng nịnh bợ Mao Tạch Đông, để Mao chính thức nhìn nhận VNDCCH. Sau khi qua Tàu để gặp Mao, hồ tặc liền đáp xe lửa đi Liên Xô để gặp Satlin xin được làm bầy tôi cho Quốc Tế cộng sản 3. Trước sự quỳ lạy của hồ chí minh để được nhìn nhận, Mao và Stalin nên cũng trong năm 1950 chính thức công nhận VNDCCH. Thật quá tội nghiệp cho tính chính danh của nhà nước do hồ tặc lập ra. http://danlambaovn.blogspot.de/2015/07/ho-chi-minh-cau-vien-nam-1950.html
Còn nhớ ngày nào bác đứng đây
Tuyên ngôn độc lập của trời tây
Độc Lập- Tự Do- và Hạnh Phúc
Dân tộc mừng vui ngây ngất say.
Nhưng mà chủ nghĩa tự Liên xô
Pha lẫn cuồng điên của khựa Mao
Bác lại tròng lên đầu dân tộc
Độc ác, phi nhân, đẫm máu đào.
(Hai chín ngày quốc tang, thơ Phan Huy)
So với VNCH thì chỉ làm trò cười về tính chính danh. Hy vọng các văn nô, bồi bút của đảng cố gắng học hỏi thêm để có trình độ lý luận thuyết phục hơn. Chứ tuyên truyền và bợ đít đảng một cách vô duyên như thế chỉ làm người dân chán ngán thêm về tài lừa lọc, gian xảo...của hồ chí minh và đảng bán nước csVN.
Trên cương vị một lãnh tụ và trong suốt nhiệm kỳ của tổng thống Ngô Đình Diệm, ông đã cương quyết không chấp nhận bốn yêu sách của chính quyền Hoa Kỳ qua Đại Sứ Henry Cabot Lodge bắn tiếng thăm dò như sau:
1.- T.Th. Ngô Đình Diệm nhường hải cảng Cam Ranh cho Hoa Kỳ 99 năm
2.- T.Th. Ngô Đình Diệm chấp thuận cho Hoa Kỳ đưa 200.000 quân vào Nam Việt Nam
3.- T.Th. Ngô Đình Diệm đặt Bộ Quốc Phòng VNCH dưới quyền chỉ huy của Quân Đội Hoa Kỳ.
4.- T.Th. Ngô Đình Diệm phải đưa ông cố vấn Ngô Đình Nhu ra nước ngoài.
TT Tưởng Giới Thạch đón TT Ngô Đình Diệm tại sân bay trong chuyến
viếng thăm 5 ngày tại Đài Loan, 22-1-1960 (Image by © Bettmann/CORBIS)
22 Jan 1960, Taipei, Taiwan --- 1/22/60-Taipei, Formosa: Vietnamese President Ngo Dinh Diem (front left), is greeted upon his arrival at the airport of the capital city of Taiwan by Chinese Nationalist President Chiang Kai-shek. The Vietnamese president was making an official five-day state visit to the Republic of China.
Khi được tin hai anh em Tổng thống VNCH Ngô Đình Diệm bị thảm sát, tổng thống Đài Loan Tưởng Giới Thạch đã thốt lên: "Cả 100 năm nữa Việt Nam mới có Ngô Đình Diệm thứ hai. Biết đến bao giờ Việt Nam mới sản sinh ra được Ngô Đình Nhu thứ hai! Ông ta là Khổng Minh của Việt Nam."
Khi một tập đoàn Mafia csVN ngày càng mất niềm tin của đồng bào trong nước, nên chúng phải che đậy sự bưng bô Tàu Cộng, kém tài trong việc điều hành quốc gia, bằng cách tru một cách vu vơ trong đêm vắng.
Muốn được tính chính danh của một đảng cầm quyền thể hiện ở hai mặt: hình thức và nội dung. Xem ra đảng cộng sản và hồ chí minh, đều không đũ điều kiện để có được tính chính danh như VNCH trong quá khứ, thế nhưng vẹm chó vẩn cứ tru, vẩn gào trong đêm vắng...
Về hình thức, đảng có chính danh nếu giành quyền lãnh đạo của mình qua bầu cử dân chủ tự do, bình đẳng công bằng, trong một hệ thống đa đảng. Về nội dung, đảng có chính danh nếu sự cầm quyền của đảng thỏa mãn người dân trong những yêu cầu như dưới đây:
* Mang lại cuộc sống yên bình: người dân không phải sợ hãi về sự hoành hành của trộm cắp, cướp giật, bạo lực, tệ nạn xã hội (như nghiện hút, mại dâm, cờ bạc), và tai nạn giao thông.
*Bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ quốc gia: người dân thấy chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của đất nước được nhà nước gìn giữ cẩn trọng vẹn toàn như một báu vật thiêng liêng mà tổ tiên để lại.
* Phát triển kinh tế: người dân thấy mức sống của mình được nâng lên không ngừng; cơ hội kiếm việc làm và học tập dồi dào; bộ mặt đất nước đổi thay nhanh chóng.
* Gắn bó trong xã hội: Lòng tin lẫn nhau trong xã hội không bị xói mòn bởi bất công, chụp giật, đặc quyền đặc lợi của con ông cháu cha và những kẻ tham nhũng. Người dân có ý thức cộng đồng cao và cùng chia sẻ một khát vọng chung về viễn cảnh tươi sáng của
đất nước.
*Phẩm chất người lãnh đạo: đa số người dân cảm phục người lãnh đạo về tầm nhìn,phẩm chất hiến dâng, và năng lực nắm bắt đổi thay trong quyết sách và hành động;nạn tham nhũng được kiểm soát, người hiền tài thỏa sức thể hiện tài năng.
Để có được thế chính danh, thì đảng cộng sản hãy một lần cố gắng tranh cử công bằng trong một không khí tự do và dân chủ với các chính đảng khác, có làm được như thế thì mới có được chính danh. Còn không dám làm, thì nên chui vào núp tiếp trong mai rùa như những ngày mới thành lập VNDCCH. Từ đó đến nay, người dân chưa bao giờ được chính thức bầu chọn các người lãnh đạo đất nước của mình bằng lá phiếu, vậy làm sao những người cầm quyền có được tính chính danh, ai đã ban điều này cho họ ??
Võ Thị Linh 21/2/2016