Nòi giống lạc hồng sao mãi lặng câm?
ĐẤT NƯỚC MÌNH CHẲNG LẠ GÌ ĐÂU EM
Đất nước mình chẳng lạ gì đâu em
Bốn ngàn năm chống giặc tàu chưa mất
Bốn ngàn năm dù máu xương chất ngất
Vẫn hiên ngang bất khuất chẳng cúi đầu
Đất nước mình từ ngày có minh râu
Nó vẽ cái bánh to cao kỳ vĩ
Bắt xây tượng nó tiêu cả nghìn tỉ
Sập chết bao người đè bẹp như cái móng tay...
Đất nước minh có lạ quái chi đâu
Đảng nhốt nhân dân không cho dân lớn
Cơ chế xin, cho nhỏ giọt bú mớm
Ngàn vạn dân oan bị đàn áp khi kêu đòi...
Đất nước mình đúng buồn thật em ơi!
Biển độc, rừng khô, cánh đồng lúa chết
Bởi đập tàu xây chặn nguồn nước hết
Những người dân lành đang lê lết khắp nơi...
Đất nước mình thương lắm sắp đứt hơi
Trẻ em sinh ra cả đời phải gánh nợ
Xuất khẩu nữ nam năm châu ở đợ
Bởi đảng cộng nô mượn trước ăn rồi...
Đất nước mình em hỏi sẽ về đâu?
Thì em đã biết và mọi người đều biết
Không đứng vùng lên sẽ chết thương đau
Và con cháu mình ngàn sau hờn oán...
Bởi chính chúng ta cứ mãi cúi đầu...
Antôn Thanh Sơn
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THI LAM (Hà Tĩnh)