Cho qua đi cảnh cơ hàn
Ngàn năm bắc thuộc dư tàn đến nay
Bao lần thoát được đắng cay
Nay thời ta lại rước ngay giặc về
Miền Tây ngập mặn tái tê
Miền Trung cá chết để quê thêm nghèo
Biển Đông thì chúng hò reo
Lộng hành ngang ngược cọp beo giặc Tàu
Bao năm mưa nắng dãi dầu
Dân ta oán hận bọn Tàu tận xương
Nay thời khấn nguyện Tiên Vương
Ban cho nước Việt tìm đường sáng đi
Nước non cứ thế này thì...
Mai sau hậu thế còn chi giống nòi
Thuỷ Ngân bay váng bầu trời
Tràn lan đồ độc vậy thời tránh đâu
Kiếp người chẳng khác kiếp trâu
Dân đen nô lệ bọn giàu nhiễu nhương
Bao năm dồn đổ tai ương
Đất đai điền thổ quê hương đâu rồi
Xưa kia đã biết bao đời
Hùng anh vang dậy đất trời Á Âu
Nay hình bóng Việt còn đâu
Bao năm còn lại những màu xám đen
Ơ kia là kẻ đớn hèn
Ơ đây là kẻ buông rèm giữ thân
Quanh đi vẫn khổ là dân
Mà quanh trở lại vẫn dân chịu sào
Lý - Trần - Lê - Nguyễn đâu nào
Nước non - Non nước tự hào năm xưa
Xin Bề trên đổ cơn mưa
Để nay rửa sạch bao mùa dối gian
Dân thì kẻ ngủ miên man
Dân thì kẻ lại bàng quan sự đời
Sĩ phu chả có mấy người
Nhân văn tri thức cũng thời lặng im
Gần chín mươi triệu con tim
Nặng lòng tự hỏi Lê nin giúp gì!?