Mỗi độ vào thu ở xứ người
Thì lòng lữ khách lại chơi vơi
Nhìn rừng lá biếc đầy hương sắc
Lại nhớ quê xưa. Lại ngậm ngùi !
Thu ở quê tôi lá cũng vàng
Mây thu lụa bạch, nắng hào quang
Lá sen ai nhuộm màu trăng sữa
Mà để hương bay nức địa đàng?
Thuở ấy đời vui chẳng hận thù
Lòng trong như thể nắng đầu thu
Sương khuya có lạc, rơi trên tóc
Cũng vọng thầm lên những diễm từ
Thuở ấy, khi thu má chớm hồng
Khi môi màu mật, mắt màu nhung
Là khi người đến và tôi đã
Tôi đã yêu người rất thủy chung!
Tình đã thăng hoa, đã tuyệt vời
Cho đời tấm tắc thật xinh đôi
Cho ta, hai trái tim đồng cảm
Ước cuộc trăm năm đến mãn đời
Nhưng đời tàn nhẫn quá, từ khi
Trăm nhánh sông chia chẳng hẹn về
Tôi khóc cho mình, cho vận nước
Tháng Tư nào tan tác phân ly
Từ đấy Thu buồn bởi mất nhau
Ai đem ly biệt đến tinh cầu
Ai đem nước mắt vào thu để
Thu đến, hồn thu cũng đớn đau ...
Ngô Minh Hằng