Có lẽ đó là một trong những ngày kỳ lạ nhất đời tôi. Giật mình thức giấc bởi tiếng chuông báo thức rồi vội vàng các thứ để kịp chạy ra đường cho kịp chuyến xe buýt. Tôi chỉ kịp chào cha ‘Morning’ như thường lệ rồi biến ra khỏi cửa. Một giờ sau anh tôi báo là cha tôi vừa mất.
Cách mỗi người phản ứng trước tin dữ cũng thật lạ kỳ. Nghĩ lại, tôi là người nói lời cuối với cha. Có lẽ tôi nên cảm thấy có lỗi, đáng lẽ ra tôi phải nói với cha là tôi yêu cha, hoặc tôi phải nói điều gì đó như là một vài lời có ý nghĩa. Nhưng trong vũ trụ bao la kia, có lẽ lời chào ‘hello’ hoặc ‘goodbye’ cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều mà điều có nghĩa nhất là thời gian giữa hai lời chào đó. Tôi vô cùng may mắn có 18 năm cuộc đời mình bên cha tôi, Hạnh Trần, một người di cư tới đất nước này với đạo làm người không gì lay chuyển được bên cạnh niềm đam mê chụp ảnh. Không có cách gì liệt kê hết những điều nhỏ nhoi có thể là rất đáng yêu và cũng có thể là rất không đáng yêu về cha mình, nhưng chỉ nghĩ rằng cái liệt kê ấy phải chấm hết vào ngày hôm nay làm tôi xót xa đau đớn.
Cám ơn cha đã dạy con đi xe đạp.
Tha lỗi cho con đã không cố gắng học tiếng Việt.
Cám ơn cha đã dạy con cách cạo râu.
Tha lỗi cho con cứ hay quên phần việc phải làm trong nhà đến nỗi được cha bắt đầu gọi con là ‘quý ông bảy mươi phần trăm'.
Cám ơn cha đã chụp rất nhiều ảnh gia đình mình.
Tha thứ cho con đã bao nhiêu lần con càu nhàu ‘cha làm ơn cất cái máy ảnh đi cho con nhờ.’
Cám ơn cha đã bắt con phải ngồi yên coi một lô phim tài liệu hồi con còn nhỏ.
Con buồn vô hạn là cha sẽ không thấy con lớn lên ra sao, học đại học thế nào, lấy ai làm vợ và có tụi nhỏ cho cha cưng các cháu.
Cám ơn cha đã cho chúng con tuổi thơ mà cha không bao giờ có ở Việt Nam.
Cha thường nói là cha yêu những dòng viết của con nhường nào. Con sẽ không bao giờ biết là cha nói thật hay chỉ là động viên con thôi, nhưng hôm nay con viết những dòng này vì con chắc là cha sẽ muốn được nhớ tới qua những dòng viết của con.
Cha ơi, con yêu cha vô ngần và con sẽ không bao giờ ngừng yêu cha.
Cám ơn tất cả mọi người đã bên tôi hôm nay.
Các bạn đều biết là tôi muốn nói tới ai.
James Trần
17 trong số 25
Cuong Pham Thật cảm động với bài viết bằng tiếng Việt rất sõi của người con trai hiếu thảo, James Trần! Ai cũng vậy thôi, dao sắc không gọt được chuôi. Lời xin lỗi của người con dù muộn màng cũng còn hơn không. Chắc hương linh của nhà báo Hạnh Trần cũng được mãn nguyện. Đời người ta đúng là qúa ngắn. Ngay cả sức khoẻ của mỗi người cũng không ai biết trước được. Bởi thế, lúc khoẻ mỗi chúng ta không biết giữ (phòng) thì lúc ốm càng thấy hối hận. Có những phương pháp sơ cứu đột qụi rất đơn giản. Nhưng nhiều người trong chúng ta thường không chú ý. Lúc bát nước đổ ra đất rồi... hốt lại là điều vô phương...
Cầu cho hương linh của NAG - Nhà báo Hạnh Trần được siêu sinh cõi Tịnh độ!
Thành kính phân ưu cùng tang quyến và thân hữu!
Trần Văn Tuyết Tôi tin chắc anh Hanh Tran rất thanh thản và tự hào về người con trai của mình. Cầu mong vong linh anh siêu linh an thái.
Nguyễn Hưng :...Tha lỗi cho con đã không cố gắng học tiếng Việt"
Bui Huyhoi Chia buồn cùng con và gia đình, bạn bè của cha con nhé.James Trần.
Bui Huyhoi Cha con là bạn FB của chú. Cho chú đc kết bạn với con James Trần!
Ngoc-Tram Hoang Anh Hanh Tran ra đi đột ngột, chưa hoàn tất những tác phẩm của cuộc đời anh theo ý muốn của anh, nhưng theo tôi, những đứa con của anh là những tác phẩm tuyệt vời mà anh đã để lại cho đời.