Sai lầm lớn nhất của miền Bắc chúng tôi là đi giải phóng miền Nam. Bởi sau cái ngày 30/4 có quá nhiều những thay đổi ngoài dự kiến của chúng tôi đã xảy ra tại miền Bắc. Bởi khi đoàn quân miền Bắc kéo về mang theo lỉnh kỉnh toàn hàng tiêu dùng của miền Nam làm dân Bắc chúng tôi sững sờ.
Những chiếc đồng hồ seiko của tư bản Nhật nhìn nó long lanh thẩm mỹ hơn quá nhiều cái anh pôn giốt cục mịch của Nga . Những chiếc quạt Nhật , Mỹ đứng cạnh anh quạt con cóc của Bắc Việt và anh quạt tai voi của Liên Xô không bảo hiểm trông chẳng khác gì công so với cú .
Quạt tai voi của Liên Xô
Những cái đài chạy băng cát sét và băng cối chỉ thấy trong mơ giờ đã hiện ra trước mặt để thay thế cho mấy cái đài VEC206 củ chuối của Liên Xô Ôi !!!!! còn vô vàn các thứ khác không thể kể hết.
Đài VEC206 củ chuối của Liên Xô Ôi
Chúng tôi khi đó tự hỏi . Ơ hóa ra dân trong Nam toàn dùng những thứ này à ? Hàng hóa tiêu dùng toàn đồ tốt như vậy chứng tỏ xã hội trong đó phải phát triển hơn chúng tôi và những nhà sản xuất ra thứ đó sẽ phải coi trọng con người hơn những nhà sản xuất của Liên Xô và Bắc Việt.
Tiếp đó lại là nguồn sách và truyện rất phong phú được giấu kín để đưa chui ra Bắc vì chúng tôi chủ trương đốt sạch sách báo trong Nam . Ôi văn hóa trong Nam phong phú và đa dạng quá . Rất nhân văn và điều đó làm chúng tôi thấy rất hoang mang bởi làm sao mà tẩy não được người miền Nam bây giờ Học tập cải tạo của chúng tôi nhằm mục đích để tẩy não người nam đã thất bại thảm hại bởi thấy các học viên toàn ngủ gật .
Động não mãi chúng tôi cũng nhận ra rằng dùng kiến thức của khỉ thì không thể giáo dục được con người . Nếu cứ để cái văn minh của miền Nam mà tràn ra Bắc thì vô cùng nguy hiểm cho chế độ của chúng tôi . Một kế thượng sách là chúng tôi cứ giam mẹ nó lâu dài là các bác miền Nam hết đường về để chúng tôi bớt đi cái lo dân chí.
Chúng tôi vẫn tăng cường nhồi sọ dân Bắc là văn hóa miền Nam là đồ trụy , Vô nhân tính nhưng chúng tôi vẫn cố gắng cóp nhặt tiền để mua những đồ tiêu dùng của miền Nam và chỉ những cán bộ mới đủ tiền sở hữu chúng Và nhân dân miền Bắc của chúng tôi cũng dần dần vỡ ra rất nhanh rằng tại miền Bắc đang thực hiện chủ trương ngu dân và thần tượng hóa Đảng cùng lãnh tụ Trước 30/4 ngày Bác Hồ mất dân Bắc chúng tôi đứng dưới mưa bên loa công cộng khóc quá bố đẻ mình chết .
Bác Lê Duẩn nghẹn ngào đọc điếu văn như cảm súc trào dâng hóa ra sau này mới biết Bác Duẩn giả vờ khóc vì Bác Duẩn đã hạ bệ Bác Hồ từ những năm 1960 , Thế mà Bác Duẩn cũng rớm nước mắt như đúng rồi . Có lẽ Bác Duẩn đã học Bác Hồ về diễn xuất trong vụ cải cách ruộng đất. Những người Bắc chúng tôi khi từ Nam ra lại thành một cái loa tuyên truyền kín đáo về văn minh miền Nam và thế là đồng bào miền Bắc chúng tôi lại nối tiếp con đường của người Nam thi nhau đu chân vịt tàu vượt biên sang tư bản để được cùng giãy chết với công dân bên đó. Ôi !!!!! vô cùng tồi tệ .
Khi kế hoạch ngu dân của chúng tôi bị phá sản. Nhân dân nhìn lãnh đạo và công an như nhìn kẻ thù . Ngồi quán nước thì 99% chửi chế độ quả thật không thể tồi tệ hơn. Giá mà đừng có giải phóng miền Nam để giờ này lãnh đạo chúng tôi vẫn là những thần tượng của nhân dân và đến đâu cũng được nhân dân vỗ tay sờ mông sờ đít và khóc rưng rức thì hạnh phúc biết mấy dẫu biết rằng đó chỉ là sự biểu cảm của những bộ não đã bị tê liệt vì thuốc lú nhưng như vậy chúng tôi vẫn thấy hạnh phúc dâng trào mặc dù dân chúng tôi khi đó chắc chắn vẫn đang ăn bo bo.
Thật sai lầm khi giải phóng miền Nam !
Nam Ròm
*****
Zip Zippo: Tui tin chắc rằng tác giả bài viết ngắn này đã nói thay được cho suy nghĩ của người miền Bắc khi họ nghĩ về miền Nam sau ngày 30.4.1975. Xét ở mặt nào đó thì phải nói là miền Nam đã giải phóng được tư tưởng của miền Bắc.
Michael Nguyen : Đọc bài viết của bạn Nhơn Cao thì mình cũng xin tản mạn đôi điều về miền nam qua lời của bố mẹ và ông bà. Chuyện có thật quanh quẩn ở làng xóm mình thôi.
Ngày xưa ấy, khi mà người dân miền bắc là ông bà nội mình di cư vào Nam năm 1954, xuất phát từ tỉnh Thái Bình bây giờ, vì ông nội làm bên y tế nên xin được cái giấy để đưa bà nội của bố mình, tức là mẹ của ông nội ra Hải Phòng để chữa bệnh, thực chất là đi lên tàu của quốc tế do cố tổng thống Diệm bấy giờ xin tài trợ được.
Khi ra tới Hải Phòng thì kế hoạch bị lộ, bố mình bị một chú bộ đội dẫn đi mất (sau này các cụ bảo người ta dẫn con để buộc bố mẹ ở lại). May mắn sao phút cuối thì ông bà nội tìm được bố mình do bố mình khóc to quá gây chú ý, còn chú bộ đội kia nhận là bố của bố mình nhưng bố mình bảo không phải, thế là mấy người nước ngoài dẫn bố mình tới chỗ trẻ lạc và ông bà nội mình tìm được con để lên tàu vào nam.
Thời mới vào ông bà kể rằng sướng lắm, được chính phủ cấp đất đã khai hoang, được trợ cấp ăn uống ba năm nhưng nghe đâu nhiều hơn ba năm, mà các cụ thì chả quen ăn bơ và pho mát nên toàn đổ cái lon phomat loại 4 lít ra gốc bầu gốc bí để lấy cái lon múc nước. Rồi chính phủ cho máy cày đi khai hoang ruộng hồi đó toàn cỏ lác với cỏ lăn, sau này khi cuộc sống đã yên ổn thì lại gặp chiến tranh.
Hồi đó cứ nghe nói việt cộng về là cả làng phải bỏ chạy vì ở ngoài bắc các cụ đã biết thế nào là việt cộng,mà mấy ông việt cộng đánh nhau thì cũng thôi,cứ nhè làng xóm dân ở mà chui vô đó đánh du kích nên dân phải bỏ làng mạc lại để cho quân chính phủ về đánh. Em của bà ngoại mình có chồng đi lính mà nghe đâu bảo là được mang theo vợ con ở trong mấy trại gia binh thì phải, nghe bà kể là làm vợ lính sướng lắm, sau đó ông tử trận năm mậu thân, về sau bà được cấp tiền tử sĩ tương đương một gia tài hồi bấy giờ, nếu so sánh thời giá bây giờ cỡ 6 tỉ vì số tiền đó mua được 6 mẫu ruộng, mà bây giờ 6 mẫu là 6 tỉ,mấy cậu thì được chính phủ nhận vô trường gì quên tên rồi nhưng được nuôi ăn học tới 18 tuổi.
Thời gian sau thì lính “giải phóng ” miền nam vô, xưng là lính cụ Hồ vô giải phóng miền nam, mang toàn nồi đất với mấy thứ đồ nguyên thủy vào để tặng nhân dân vì nghe nói miền nam khổ cực lắm.
Rồi các chú xin một bữa cơm. Thú thật là lúc đó ông bà nội sợ vãi cả cứt ra nên vội nấu cơm cho các anh ấy, lúc mang nồi gang với nồi nhôm ra nấu thì các chú ấy tròn mắt hỏi có phải bác là quan chức gì không mà nhà nấu cơm bằng nồi ấy, ông nội bảo ở đây ai cũng thế cả, các chú tẽn tò ra. Có chú kia hỏi bố thường ngày ăn cơm với gì? bố mình ngây thơ bảo thường là thịt heo, chú bên cạnh nhổ nước bọt đánh toẹt bảo ” nói phét ,ăn thế có mà đào đất lên ăn à” . ông nội bảo ở đây ai cũng thế cả. Rồi sau “giải phóng” có bà cụ kia vô nam thăm bà con, ghé nhà mình hỏi thăm, vừa mệt vừa đói nên hỏi xin bát chè tươi, ông nội đưa cho ly sữa nóng bà ấy uống một ngụm rồi nhổ toẹt ra đất bảo” xứ khổ, bát chè không có mà uống”
Có anh kia cũng vào nam thăm bà con, vô quán thấy đá lạnh lạ quá mua làm quà, chú ấy cho vô bọc ni lông quấn kỹ rồi xách theo. vô tới nhà bà con mở ra thì chả còn gì chú ấy bảo “tiên sư bố bọn ăn cắp, giấu kỹ thế mà cũng lấy được, xứ man rợ” còn nhiều chuyện lắm và bảo đảm là sự thật nhé, à có chú kia thấy xe máy chả biết là cái gì hỏi một ông chú thì ông chú bảo đó là tivi,thế là chú ấy viết thư về nhà bảo ở trong nam tivi chạy đầy đường.
Thêm một số hình ảnh vào thời điểm 1975 sau khi bắc cộng tràn vô miền Nam và thấy được cuộc sống của dân miền Nam VNCH tại Sài Gòn Xưa như thế nào.
Nam Ròm xem loạt hình lần này …thấy hông ưa hông thích gì đi nữa thì cứ mà chửi …. cho hả giận ….nhưng làm ơn đừng chửi tục tĩu quá lố giùm cái nha …. cám ơn nhiều .
Dang Nguyen: Về thăm quê miền Bắc …mang hành trang và quà cầm tay nè
Hùng Đinh: Bây giờ không có phân biệt Bắc hay Nam, chỉ phân biệt 3 triệu và 90 triệu thôi à.