http://vhtttg.blogspot.de/ chân thành kính chúc Qúy Độc Giả An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý

Chia sẻ thông tin văn hóa hữu ích

Chia sẻ thông tin văn hóa hữu ích

LẦN GẶP BÁC HỒ TÔI BỊ MẤT TRINH

Hãy nhìn kỷ gương mặt tên Quỷ Ấu Dâm Hồ Tặc

Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành uỷ, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện uỷ Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của « Bác Hồ » - nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta. Phải lúc bấy giờ « Bác » như là thần thánh trong đầu tôi. Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn : « Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khoẻ của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con ». Lúc đó tôi chỉ biết im lặng. 

Thật là vinh dự biết bao cho bản thân, gia đình và quê hương chúng tôi, tôi có tên trong danh sách gặp Bác Hồ. Đó là lúc 17 giờ ngày 30/08/1964. Sau khi ăn cơm chiều về có lệnh tập trung, bác Tố-Hữu, người phụ trách chung, nói : « Các cháu có danh sách sau đây ở lại cùng với anh Hanh phụ trách đội thiếu niên tiền phong ». Bác Hữu đọc : « … Lập, Lộc, Dung (con bác Nguyễn Hữu Thọ), Đệ, Hoà (Khánh Hoà), Độ, Đâu và Thanh, Kiến (QNĐN) ». Bác Hữu nói : “Các cháu chuẩn bị tư trang, sau 20 phút tập trung lên xe và được đi gặp Bác Hồ”. Nghe vậy, tất cả chúng tôi có tên trong danh sách reo ầm cả lên làm vang dội cả phòng. Trong lòng ai nấy đều phấn khởi chạy về phòng thay áo quần, quàng khăn đỏ, chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy xuống cầu thang (lúc đó chúng tôi ở tầng 3 nhà A1 của Trường hành chính Hà Nội). Xuống khỏi cầu thang chúng tôi thấy có 4 xe đậu trước cửa, 2 xe Vônga - 1 xe màu đen, 1 xe màu cà phê sữa - và 2 xe com măng ca màu rêu. Tôi nhanh chân nhảy lên chiếc xe Vônga ở gần cùng với Ba Đen và anh Hanh phụ trách. Đoàn chúng tôi gồm 16 người lên xe đầy đủ. Chiếc xe từ từ lăn bánh rẽ tay trái đến cầu Giấy đi thẳng đường đê Bưởi rồi rẽ phải vào đường Hoàng Hoa Thám, đến đường Hùng Vương chạy từ từ và dừng lại. Một chú công an mở cổng và đoàn chúng tôi đi bộ vào dọc theo con đường rải đá sỏi nhỏ, hai bên trồng nhiều cây cảnh đều và gọn đẹp. 

Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên : “Bác Hồ !” rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2. Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác nói : « Dân chố gộ có mặt đây không ? » (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn Dung ngồi gần chọc nách và nói “có ạ”. Bác nói tiếp : « Dân dưa cải mắm cái có không ? » (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây Nguyên) Ba-Đen nói « có ạ ». Bác lại nói : « Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không ? » (ý nói người quê ở Phú Yên, Khánh Hoà, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chịu với sự giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác, Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hoà, rồi Bác nói tiếp : « Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen » (ý nói quê ở Nam Bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao bác dễu dỡ quá vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền Nam hoàn toàn ngược lại khi tôi gặp con người bác thật sự. 

Bác nói : « Hôm nay là ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau như vậy chúng ta lại hát bài Kết đoàn”. Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này ngày càng tươi vui náo nhiệt. “Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn chúng ta là sắt gang ... ». Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp vai những đứa con gaí, tới chổ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bac còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng đành đứng yên chịu thôi. Trước mắt chúng tôi là bánh cức chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói : « Mời các cháu cùng ăn với các bác cho vui ». Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi : « Bác là Hồ Chí Minh, còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy ! Và đây là bác Trường Chinh, bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính Trị hôm nay cũng có mặt với các cháu ». Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn : “Đây là bác Tôn của các cháu”, cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái. 

Đến lượt tôi được Bác hôn vào môi tôi một cách say đắm lưỡi của bác còn thò vào miệng tôi ngoáy ngoáy, ngay lập tức tôi nhổm dậy và né khuôn mặt tôi qua một bên. Lúc này tôi muốn nói về tình cảm gia đình tôi, quê hương tôi với Bác nhưng bàn tay của bác không chịu dừng lại sau bờ mông của tôi, còn tôi thì nghẹn ngào và mắc cỡ rôì Bác lướt qua bạn bên cạnh. Tự dưng tôi chảy nước mắt, tôi thấy Bác Hồ này có gì kỳ cục quá không giống như bác hồ mà chúng tôi học được trong miền Nam ... Bác nói : « Bây giờ có cháu nào đứng lên hát cho các chú và các bác ở đây nghe một bài nào ? ». Lúc này các bạn nhìn lẫn nhau vì đột ngột quá và thấy mắc cỡ không ai chuẩn bị kịp. Sau đó, anh Hanh chỉ Dung hát một bài. Bạn Dung hát : “Ngày con mới ra miền Bắc con còn bé xíu như là cái hạt tiêu ...”, hát xong Dung nhận được một tràng vỗ tay khích lệ. Đến bạn Hoà mạnh dạn đứng lên hát bài : “Vui họp mặt. Từ ngàn phương về đây cùng nhau đoàn kết cùng đi tới tương lai ... », lại một tràng vỗ tay khích lệ nữa vang lên.

Sau đó Bác nói : « Bác đại diện các chú ở đây căn dặn các cháu mấy điều. Bác biết các cháu ngồi đây là ở khắp các địa phương của miền Nam, Bác muốn gặp tất cả các cháu cũng như gia đình của các cháu và toàn thể đồng bào miền Nam song điều kiện chưa cho phép, đất nước đang bị chia cắt nhưng các cháu tin tưởng một ngày không xa Tổ Quốc ta được thống nhất, gia đình chúng ta được sum họp, Bác sẽ có điều kiện đi thăm hỏi. Các cháu viết thư hoặc nhắn tin cho gia đình là Bác và các chú ở đây gửi lời thăm gia đình và bạn bè các cháu ở miền Nam”. Một tràng vỗ tay nữa lại vang lên trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Bác Hồ nói tiếp : “Các cháu đã ra đến miền Bắc xã hội chủ nghĩa rồi đấy. Bác mong các cháu ngoan, học giỏi để xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Các cháu là những « hạt giống đỏ » của đồng bào miền Nam gửi ra đây học tập cho nên phải làm sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi đó. Bác chúc các cháu ngoan, khoẻ, vui và học tập thật giỏi ». 

Nói xong, Bác Hồ quay qua bên cạnh hỏi : « Các chú có ý kiến chi không ? » (ý hỏi ý kiến các bác trong Bộ Chính trị có mặt lúc đó). Các bác đều không nói thêm và tán thành ý kiến với Bác. Bác nói tiếp : « Bây giờ các cháu xuống dưới xem phim ». Chúng tôi đứng lên và đi xuống với Bác, bạn thì đi cạnh bác Tôn, bạn thì đi cạnh bác Đồng, bác Duẩn, bác Chinh, bác Giáp, bác Nghị ...

Hãy nhìn kỷ gương mặt tên Quỷ Ấu Dâm Hồ Tặc

Vào phòng chiếu phim ở tầng 1, Bác « chiêu đãi » bộ phim thiếu nhi miền Nam đánh Mỹ (phim hoạt hình). Lúc đó tự nhiên tôi thấy vinh dự đến lạ kỳ, một niềm vui khó tả, Bác Hồ ngồi cạnh tôi bác ôm chặc tôi, một tay choàng qua vai tôi và xoa xoa lên ngực tôi bộ ngực mớí lớn của một cô gái miền Nam. 

Khi đèn phòng bật sáng Bác hỏi về gia đình tôi và cuộc hành trình của tôi đi bộ vượt Trường Sơn hơn 3 tháng như thế nào kể cho Bác nghe. Bác xoa đầu và hôn lên trán tôi hai cái rất lâu, tôi nhớ rất kỹ, tôi kể sơ về hoạt động giao liên của tôi cho Bác nghe và nhớ đến lời căn dặn của ba mẹ tôi cùng các chú trong cơ quan, ba tôi ở chiến khu Đại Lộc QNĐN thế nào. Ngồi một lúc, Bác đi qua bên con Hoa, Con Lan và tôi thấy bàn tay của bác cũng không bao giờ chịu làm biếng. 

Hãy nhìn kỷ gương mặt tên Quỷ Ấu Dâm Hồ Tặc

Đêm hôm đó tôi được một chị thư ký của bác nói nhỏ cho tôi biết là tôi hân hạnh được bác muốn cho gặp riêng bác, có những chuyện bác muốn hỏi tôi nhưng vì sáng nay đông quá bác không tiện. Khi tôi cùng chị Nhàng đi tớí chổ Bác ở thì tôi được chị Nhàng dẫn đi tắm rữa sạch sẽ và chị Nhàng nhìn tôi trong đôi mắt u buồn và tội nghiệp. Tôi được chị Nhàng dẫn đi qua môt hành lang, và tới phòng ngủ của bác, chị Nhàng gõ cữa 3 tiếng cánh cửa mở ra, chị Nhàng bảo tôi đi vào và chị xoay lưng bỏ đi. Khi tôi vào, Bác ôm chầm lấy tôi hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi, Bác bóp 2 bờ ngực nhỏ của tôi, bác bóp mông tôi, bác bồng tôi lên thiều thào vào trong tai tôi :
- Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.

Bác bồng tôi lên gường hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi, Bác như một con cọp đói mồi. Sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xui tay ... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng. 

Những đêm sau mấy đứa con gái khác cũng được dẫn đi như tôi, tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, nhưng chúng tôi không ai dám nói vớí ai lời nào. Và qua cái chết của con Lành và con Hoà thì những ngày sau đó chúng tôi sống trong hoang mang và sợ sệt không biết là khi nào tới phiên của mình. 

Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc song họ hàng tôi vẫn vui lòng bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cã chồng tôi khi hỏi tới trinh tiêt' của tôi, tôi cũng không dám nói vì anh ấy là một đảng viên cao cấp là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hảm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nói tôi bị hảm hiếp lúc mơí 15 tuổỉ và bị hảm hiếp ngay phủ chủ tịch và chính là « Bác Hồ » hảm hiếp tôi cho chồng tôi nghe. 

Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngôì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác laị trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền Nam. Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy : « Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của của bác cho đồng bào miền Nam ». 

2 bồ nhí của « Bác » trong chiến khu, Châu & Quyên

Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hoá, đi bộ trên 3 tháng vượt Trường Sơn ra Hà Nội. Trường Hành Chính gần Cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm của Mỹ - Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.

Huỳnh Thị Thanh Xuân Quãng Nam - Đà Nẵng 02/09/2005

Read more…

Phép Lạ Thánh Thể tại Lanciano

NORA V. CLEMENTE-ARNALDO

Thánh Thể là sự thật quan trọng nhất đối với đức tin của chúng ta. Đây là điều khiến chúng ta khác với anh em Tin Lành. Chúng ta tin thật Mình Máu Đức Kitô hiện hữu trong Thánh Thể hằng ngày tái diễn trên các bàn thờ ở khắp thế giới khi linh mục đọc lời truyền phép như Chúa Giêsu đã truyền: “Anh em hãy làm việc này mà tưởng nhớ đến Thầy” (Lc 22:19).

Phép lạ Thánh Thể xảy ra tại Lanciano (Ý), năm 700 (sau công nguyên), đã được Giáo hội công nhận bằng sắc lệnh của giáo hoàng (Papal Bulls). Đây là phép lạ Thánh Thể đầu tiên được Giáo hội công nhận.

Trên Đồi Sọ, sau khi Chúa Giêsu trút hơi thở, một người lính La Mã đã lấy ngọn giáo đâm thủng trái tim Chúa Giêsu để cho Nước và Máu chảy ra. Người lính này đến từ TP Lanciano (Ý). Đó chính là thành phố Anxanum được đổi tên thành Lanciano, nghĩa là “lưỡi giáo” (lance). Máu và Nước từ Thánh Tâm Chúa Giêsu chảy theo lưỡi giáo xuống tay người lính này. Anh ta có thị lực yếu, khi anh ta lấy tay dụi mắt thì mắt sáng trở lại. Lòng Thương Xót bao la của Chúa Giêsu đã chảy trào vào anh ta, dù chính anh ta mới vừa đâm vào ngực Chúa Giêsu. Người lính đó tên là Longinô (Longinus). Anh ta đã được chữa lành và gia nhập đạo. Anh đã rời quân ngũ, rồi tới Cappadocia và chịu tử đạo vì đức tin. Ngày nay chúng ta tôn kính là Thánh Longinô, lễ ngày 15 tháng Ba.

Linh mục đa nghi

Tại Lanciano, nơi xảy ra phép lạ Thánh Thể là Nhà thờ Thánh Domitian, nhà thờ này do các tu sĩ Dòng Basilian coi sóc. Có một tu sĩ linh mục Dòng Bsilian, tên là Thomases, đã nghi ngờ sự hiện hữu thật của Chúa Giêsu trong Thánh Thể. Thời đó có nhiều tà thuyết nổi lên đã làm lung lay đức tin của Lm Thomases.

Một buổi sáng nọ, Lm Thomases dâng Thánh lễ mà vẫn nghi ngờ. Đến phần truyền phép, có điều lạ xảy ra trên đôi tay khiến toàn thân Lm Thomases rung động:Bánh biến thành Thịt thật, Rượu biến thành Máu thật.

Lm Thomases lặng người một lúc rồi từ từ đưa lên cho mọi người thấy và nói: “Ôi chứng cớ hữu hình của Chúa để xóa bỏ sự nghi ngờ của tôi, Ngài muốn mặc khải chính Ngài trong bí tích Thánh Thể hoặc để chúng ta nhìn thấy tỏ tường. Anh chị em hãy đến chiêm ngưỡng phép lạ của Chúa. Đây là Mình Máu Thánh Đức Kitô”.

Mọi người tận mắt chứng kiến phép lạ nên sững sờ, kêu than, xin tha thứ và xin xót thương. Đức tin của linh mục Dòng Basilian đã được biến đổi. Biết tin, cả thành phố và mọi người khắp nước đã tuôn về Lanciano để chiêm ngưỡng phép lạ Thánh Thể. Đức tin của mọi người đối với bí tích Thánh Thể đã được tái sinh.

Khoa học công nhận phép lạ tại Lanciano

Qua nhiều năm, nhiều cuộc xét nghiệm đã được thực hiện để xác định phép lạ Thánh Thể tại Lanciano. Đây là kết quả khoa học được thực hiện năm 1970, với các dụng cụ tân tiến nhất:
     – Mình Thánh là thịt thật. Máu Thánh là máu thật.
     – Thịt có cơ tim (myocardium).
     – Trong Mình Thánh và Máu Thánh đều có loại máu AB+ như nhau.
     – Trong Máu Thánh có các protein như trong máu bình thường.
     – Trong Máu có các khoáng chất clo-rua (chlorides), phốt-pho, ma-nhê, na-tri (sodium) và can-xi.
     – Mình Máu Thánh vẫn tươi nguyên suốt 12 thế kỷ qua, dù không dùng hóa chất bảo quản. Đây là hiện tượng kỳ lạ vô cùng.

Chứng cớ khác thường

Nhiều người Công giáo đã biết Khăn liệm Turin (Shroud of Turin) vẫn còn cho tới ngày nay, trên tấm khăn có hình một đàn ông chết sau khi bị đóng đinh. Truyền thống Công giáo công nhận đó là tấm khăn liệm xác Chúa Giêsu.

Năm 1978, một nhóm khoa học gia thuộc cơ quan không gian NASA (National Aeronautics and Space Administration) đã khám kỹ tấm khăn liệm Turin bằng các dụng cụ tân tiến nhất của cơ quan không gian thời đó. Họ đã phải công nhận đó là tấm khăn liệm Chúa Giêsu thật. Phát hiện quan trọng là có những vết máu trên tấm khăn liệm. Máu đó cũng là loại máu AB+, giống như máu trong phép lạ Thánh Thể tại Lanciano.

Tình yêu vĩ đại của Chúa Giêsu

Ngay từ đầu, Giáo hội địa phương đã công nhận phép lạ này là dấu chỉ thật từ trời, và tôn kính Mình Máu Thánh được thể hiện qua cuộc rước vào ngày lễ này – Chúa Nhật cuối tháng Mười.

Trong phép lạ Thánh Thể tại Lanciano, Chúa Giêsu đã mặc khải cho chúng ta chính Thánh Tâm và Máu Ngài. Điều này giúp chúng ta hiểu được sự hy sinh cao cả và tình yêu bao la của Chiên Thiên Chúa trong mỗi Thánh lễ. Ngài trao chính Mình Máu Ngài để chữa lành và nuôi dưỡng linh hồn chúng ta hằng ngày.

TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ all-about-the-virgin-mary.com)
Read more…

Sống sót sau hơn 1 năm trôi dạt trên biển

Ngư phủ 37 tuổi người El Salvador Jose Salvador Alvarenga 04.02.2014

Một ngư phủ 37 tuổi người El Salvador đã dạt vào bờ biển ở quần đảo Marshall, nơi ông nói với nhà chức trách rằng ông đã sống sót sau cuộc hành trình 13 tháng khắp Thái Bình Dương bằng cách ăn thịt rùa sống và uống nước tiểu của chính mình.

Jose Salvador Alvarenga cho biết ông đã ra khơi đi từ miền nam Mexico vào tháng 12 năm 2012 định đi câu cá mập trong 1 ngày. Khi chiếc thuyền dài 7m của ông không chạy được nữa vì hết nhiên liệu, ông nói ông bắt đầu trôi dạt và tiếp tục trôi dạt cho đến khi đổ bộ cách nơi ra khơi tới 11.000 kilomet.

Nhà chức trách chưa kiểm chứng câu chuyện ông kể.

Tuần trước, ông được phát hiện trên bãi biển, gần như trần truồng và đói, nhưng sức khỏe vẫn tương đối tốt, bởi 2 người phụ nữ trên hòn đảo tí hon Ebon ở phía nam quần đảo Marshall. Cư dân lâu năm của quần đảo này và cũng là một nhà làm phim Jack Niedenthal đã phỏng vấn ông Alvarenga hôm thứ hai trên đài CNN.

Hôm thứ ba, ông mô tả tình trạng của ông Alvarenga với đài VOA: “Khi đến nơi, ông ta dường như phù lên, mang một bộ râu to và tóc tai bù xù… trông ông hệt như diễn viên Tom Hanks trong phim Castaway.”

Nhà làm phim Niedenthal nói thoạt đầu ông Alvarenga rất ngại ngùng không muốn nói chuyện với giới truyền thông về cực hình mà ông đã trải qua. Nhưng cuối cùng ông đã cởi mở và kể lại một câu chuyện gần như không thể tin nổi.

Ông Alvarenga nói ông đã sống sốt được là nhờ ăn thịt sống của các loài cá và chim biển.

Niedenthal nói người đồng hành trẻ tuổi của Alvarenga, một thiếu niên tên là Xiguel đã không sống sót nổi vì không theo được thực chế vừa kể. “Mỗi lần đưa một con chim vào miệng là anh ta lại nôn thốc nôn tháo. Anh ta không nuốt được và sau một thời gian, khoảng 4 tháng, thì anh ta đã chết, và tôi đành phải ném anh ta xuống biển.”

Niedenthal nói Alvarenga cho biết ông ta đã uống máu rùa, và đôi khi cả nước tiểu của chính mình, để có thể sống còn. “Ông ta nói điều quan trọng nhất là nước. Khi không có nước, ông đành phải uống nước tiểu của mình mỗi lần một tí, để giữ nước cho cơ thể. Và rồi ông ta nói khi trời mưa lớn thì thuyền sẽ chứa đầy nước mưa, và nhờ đó ông ta có nước mà uống.”

Niedenthal cho biết sự ngần ngại ban đầu không muốn nói chuyện với giới truyền thông và tình trạng kiệt sức của Alvarenga sau khi được cứu sống khiến ông tin rằng câu chuyện này không phải là giả tạo.

Maria Alvarenga, mẹ ông Jose Salvador Alvarenga, nhất mực tin rằng ông còn sống.Ðã từng xảy ra một cuộc hành trình như thế trước đây. Năm 2006, 3 ngư phủ Mexico đã được cứu gần quần đảo này sau khi bị trôi dạt khoảng 9 tháng.

Alvarenga cho biết ông muốn trở về Mexico, và các nhà ngoại giao của Hoa Kỳ, Mexico và El Salvador đang thảo luận việc dời cư cho ông.

Các thành viên trong gia đình ông, ở Silver Spring, thuộc bang Marylang, đã thở phào khi ông được cứu sống. Trong khi một số người tuyệt vọng cho rằng ông đã chết, mẹ ông, vẫn còn ở El Salvador, nhất mực cho rằng ông còn sống.

Alvarenga cho biết trong cuộc hành trình, ông đã nhiều lần tính tự vẫn, nhưng đã sống sót nhờ cầu nguyện với Thượng Ðế, nghĩ về gia đình và mơ được ăn lại món mà ông ưa thích là tortilla.

VOA
Read more…

LẦN ĐẦU TIÊN THẤY MỘT VỤ TÒA XỬ NẰM


Gần một thập kỉ xử không xong vụ án vài chục con dê, chính TAND huyện Bắc Bình tỉnh Bình Thuận tự làm khó mình khi tuồn tài liệu ra ngoài cho bị hại. Kết quả: giấy tờ nhà đất thì bị hại Lê Thị Kim Y đem đi cầm cố, các bằng chứng khác thì khai… làm mất.







Cũng gần 10 năm, với 14 lần xử, phiên tòa đi đến đỉnh điểm sự phản cảm và làm mất đi tính uy nghiêm chốn công đường khi khiêng bị cáo ngất xỉu cho nằm trước vành móng ngựa. Một Thế Giới xin gửi đến bạn đọc câu chuyện phiên tòa trên qua hình ảnh:




Năm 2005, bà Nguyệt mua miếng đất nuôi bầy dê rồi rước cha dượng và mẹ của mình về ở. Cả đất và dê là 130 triệu đồng. Về sau, bà Nguyệt phát hiện cha dượng và mẹ bán đất cho bà Lê Thị Kim Y. Lo cho đàn dê, bà Nguyệt chuyển dê đi thì bị bắt vì tội trộm cắp tài sản.




Đang quá trình xét xử thì TAND huyện Bắc Bình, tỉnh Bình Thuận tuồn hồ sơ cho bị hại Kim Y. Giấy tờ có giá trị thì bà Y cầm cố. Chứng cứ khác, bà Y báo mất.




Kiểm sát viên nói: Bị hại là người làm ăn nên tòa đưa giấy tờ là bình thường. Luật sư vặn: Vậy bị cáo cũng là dân làm ăn, sao tòa không đưa? Hành vi tuồn chứng cứ làm sai lệch hồ sơ vụ án phải bị khởi tố, viện kiểm sát cho biết không?




Nhiều năm xét xử, luật sư, bị hại yêu cầu thay thư kí tòa Văn Hồng Lễ, người tuồn hồ sơ vụ án cho bị hại Y, nhưng không được chấp thuận.




Lại thêm nhiều phiên xử, luật sư, bị cáo yêu cầu thay đổi toàn bộ hội đồng xét xử, kiểm sát viên, thư kí vì vi phạm tố tụng và không khách quan. Lần xử thứ 13, chủ tọa Võ Tấn Sinh đồng ý đổi thứ kí. Phiên tòa thứ 14 chỉ sau 1 ngày. Thư kí mới thế chỗ ông Văn Hồng Lễ.




Các luật sư nói, chủ tọa Võ Tấn Sinh vi phạm tố tụng nhiều lần, không chấp hành nội quy phiên tòa và kém chuyên môn khi chen ngang lời luật sư…






Thất vọng vì gần 10 năm, viện kiểm sát chưa xác định được dê của bà Y hay của bà Nguyệt, nhưng viện kiểm sát đã đẩy bà Nguyệt vào ghế bị cáo. Mỗi lần ra tòa, bà Nguyệt khóc tức tưởi vì bốn lần bị bắt giam, trong đó có một lần bị truy nã vì… đi sinh con.




Từ ngày mẹ ra tòa, con trai bà Nguyệt lấy chốn pháp đình làm sân chơi.




Kiểm sát viên Trần Thông, viện KSND huyện Bắc Bình nói viện xin rút hồ sơ bổ sung. Sau k hi bổ sung thì hợp thức hóa các giấy tờ năm 2005 bằng các văn bản kí năm… 2013. Ông Trần Thông nói tòa có vi phạm tố tụng, nhưng thay vì kiểm tra, giám sát, ông Thông đồng ý phiên tòa tiếp tục.




Bị cáo Trần Thị Kim Nguyệt mệt mỏi với phiên tòa lần 13, xin được ngồi trả lời. Đến buổi chiều thì gắng gượng.




Bà Nguyệt đi tìm nhân chứng đến 2 giờ sáng, không ăn không ngủ nên suy kiệt phải cấp cứu.




Chủ tọa Võ Tấn Sinh, cũng là chánh án TAND huyện Bắc Bình cho công an áp giải bà Nguyệt ra tòa.




Bị cáo không đi được, đã có bị hại giúp công an khiêng vào.




Đặt ngồi ghế không được…




… thì lấy giường bố của bảo vệ mà cho nằm




Chủ tọa Võ Tấn Sinh vẫn tiếp tục xét xử, bất chấp luật sư đề nghị hoãn tòa vì phản cảm, vì vi phạm tố tụng, vì bị cáo không đủ sức khỏe…


Trước đó, ông Sinh đem gần 600 trang bút lục lên TAND tỉnh bị các luật sư cho rằng, đó là hành vi đi xin ý kiến chỉ đạo của cấp phúc thẩm, vi phạm tính độc lập của xét xử. Ông Võ Tấn Sinh nói đó là trao đổi chuyên môn và quyết tâm đưa vụ án ra xử đến cùng với một người phụ nữ không còn khả năng ngồi ở vành móng ngựa. Hành động của ông Sinh bị các luật sư gọi là hỗ trợ cơ quan điều tra, viện kiểm sát để làm xấu tình hình bị cáo, kém chuyên môn, không công tâm trong xét xử… và đã gửi đơn tố cáo lên cơ quan thẩm quyền.




Read more…